Ngày 31/08/2024
Edit: Dandan
======
“ Tám phủ mười tám châu ở tu chân giới này đều thiết lập trận bát quái, còn có âm dương nhị tâm trung châu chấn tại chính giữa, tên Ninh Bất Vi kia dù lên trời cũng chẳng làm nên trò trống gì! ” Áo xanh tu sĩ đặt chén rượu xuống bàn, “ Tiểu nhị, thêm một vò đào hoa nhưỡng! ”
Bên trong tửu lầu tiếng người ồn ào, có người nghe cậu nói như vậy, không đồng tình: “ Lời này của đạo hữu sai rồi! Trận bát quái đã bị phá vào 500 năm trước, Đông Nam Tốn Phủ Tham Thương Nhị Châu cho đến tận ngày nay vẫn là không có một ngọn cỏ linh khí tuyệt tích, chính là kiệt tác của Ninh gia. ”
“ Ninh gia chết tiệt! Cứ luôn sinh ra những kẻ tàn ác đại nghịch bất đạo! ” Có người lớn tiếng nói: “ Nên gϊếŧ sạch bọn chúng mới đúng! ”
“ 500 năm trước Ninh gia vẫn là đại gia tộc đứng đầu mười bảy châu, là thế gia đại tộc duy nhất dám đối đầu với Vô Thời Tông, Ninh gia đã sớm không còn ai nữa rồi! ” Lại có người vui sướиɠ khi người gặp họa.
Một nam tử ăn mặc mộc mạc tướng mạo thường thường dựa người bên cửa sổ xem hoa đào nở rộ bên ngoài, khó hiểu nói: “ Ninh Bất Vi kia 500 năm trước cũng chỉ là một đứa nhỏ 11-12 tuổi, thời điểm linh mạch Tốn Phủ tẫn tuyệt hắn còn chưa hiểu chuyện đâu. ”
“ Ngươi người này! ” Áo xanh tu sĩ đặt mạnh trường kiếm xuống bàn, cả giận nói: “ Sao lại thay ma đầu kia nói chuyện!? ”
“ Đạo hữu đừng giận. ” Người nọ mỉm cười chắp tay với cậu, hòa khí nói: “ Ta cũng là tin vỉa hè mà thôi. ”
“ Tử Chương, chớ gây chuyện. ” Người bên cạnh áo xanh tu sĩ khuyên cậu.
Tu sĩ bị gọi là Tử Chương kia hừ lạnh một tiếng: “ Một năm trước trong trận chiến Tinh Lạc Nhai, Ninh ma đầu kia sớm đã chết không toàn thây, lúc này Ninh thị nhất tộc mới xem là căn mạch đứt đoạn tuyệt tử tuyệt tôn, mười bảy châu không còn họ Ninh là có thể an tâm rồi. ”
“ Nói đến trận chiến Tinh Lạc Nhai ấy có thể nói là thảm thiết đến cực điểm, 120 tông môn Sùng Chính Minh tập hợp hơn 500 đệ tử, còn có Vọng Hải Tông Nan Thư tôn giả tọa trấn, ai ngờ lại không một ai tồn tại trở về! ” Có người cảm khái, “ Tu vi của Ninh Bất Vi kia đến tột cùng là khủng bố đến mức nào chứ? ”
“ Nan Thư là tôn giả đứng hạng mười trên Thiên Cơ Bảng, bảo tháp linh lung của ông ấy có thể dời non lấp biển chấn tà ma vạn túy, Ninh Bất Vi dù có lợi hại đến đâu cũng chưa từng vào được mười hạng đầu trên Thiên Cơ Bảng, huống hồ còn có hơn 500 vị cao thủ Kim Đan kỳ Nguyên Anh kỳ trợ trận —— ” Nam tử dựa vào trên cửa sổ xem hoa đưa ra nghi vấn, “ Hắn sao có thể gϊếŧ hết tất cả những người này? ”
“ Thanh Chu Tước Đao của Ninh ma đầu là thần binh đứng đầu bảng thần binh, chí bảo trấn tộc đời đời tương truyền của Ninh gia, với lại ma đầu kia thích nguyên cứu tà trận quỷ phù, thủ đoạn độc ác quỷ quyệt, nếu không cũng sẽ không càn rỡ khắp mười bảy châu nhiều năm như vậy! ” Tử Chương cười lạnh nói:
“ Dưới Tinh Lạc Nhai chính là Ám Vực, yêu ma quỷ quái bên trong đó ngàn ngàn vạn vạn đếm cũng đếm không hết, ai biết ma đầu kia dùng tà thuật gì chứ? Các đại tông môn Sùng Chính Minh đều phải đào nát tàn chi Tinh Lạc Nhai rồi, nhưng vẫn không thể tìm về hơn 500 người kia dù chỉ là một chút xíu tàn hồn. ”
“ Ồ. ” Nam tử đang ngắm hoa kia quay đầu nhìn cậu nói: “ Là vậy à. ”
Ước chừng là cảm thấy người này đúng thật là không biết chuyện gì đã xảy ra, trước đó cũng chỉ đơn thuần là nói ra sự băn khoăn của mình, Tử Chương gật đầu ôm quyền với y, nói: “ Tại hạ là Phùng Tử Chương thuộc Vân Trung Môn tại Cấn Phủ Liễu Châu, xin hỏi tên họ đạo hữu? ”
Nam tử mỉm cười đáp lễ cậu, “ Tại hạ chỉ là một tán tu không môn không phái, Yến Lan Bội. ”
Phùng Tử Chương thấy trên bàn y đặt một cái mộc giản, liền hỏi: “ Yến đạo hữu cũng là tới Trung Châu tham gia Lâm Giang Hội? ”
Yến Lan Bội cười nói: “ Đúng vậy, Phùng đạo hữu cũng đến Lâm Giang Hội? ”
Phùng Tử Chương gật gật đầu, “ Ta cùng sư huynh nhận nhiệm vụ tông môn, có một loại thảo dược vẫn chưa tìm được, nên tới Lâm Giang Hội thử thời vận. ”
“ Không biết có phương tiện lộ ra là loại thảo dược nào không? ” Yến Lan Bội nói: “ Ta khá thông y thuật, có thể giúp ngươi lưu ý một chút. ”
Ánh mắt Phùng Tử Chương sáng lên, lại bị tu sĩ bên cạnh túm túm tay áo ở dưới bàn, cười nói: “ Đa tạ ý tốt của Yến đạo hữu, thảo dược này cũng không tính là khó tìm, không đáng để làm phiền đạo hữu. ”
Yến Lan Bội gật gật đầu, cũng không thèm để ý, tiếp tục dựa cửa sổ xem đào hoa.
Phần lớn người ra vào tửu lầu đều là tu sĩ, đương nhiên cũng có một ít phàm nhân lẫn vào trong đó, tiếng chén rượu va chạm, tiếng đàm tiếu nho nhỏ cùng tiếng thét to cao vυ't của tiểu nhị đan chéo vào nhau, trong không khí hỗn tạp hương rượu cùng mùi thơm từ thức ăn, mùi dầu mỡ thơm nức từ cửa sổ tửu lầu vẫn luôn kéo dài ra tới tận đường phố.
Nơi này là con phố rộng lớn nhất tại thành Lâm Giang Trung Châu, ngựa xe như nước trên đường phố lát đá xanh, hương rượu hương trà phiêu đãng theo gió, ở làn đường bên này là tửu lầu, cửa hàng, tiệm thuốc nằm san sát nối tiếp xen kẽ vào nhau, còn làn đường bên kia là Vô Tẫn Hà bắc ngang qua Trung Châu, bên bờ sông trồng đầy cây hoa đào nhìn không đến đầu.
Khác với nước sông vẩn đυ.c tại Tân Châu, đoạn sông Vô Tẫn ở Trung Châu lại rộng lớn nhưng bình tĩnh, nước sông thanh triệt, trên mặt sông thuyền ô bồng cùng thuyền hàng lui tới liên tục, trên phần đường gần sông còn xây lên một hàng lang dài uốn lượn khúc chiết để cho người đi đường nghỉ tạm, rất nhiều tiểu thương khiêng đòn gánh qua lại trong đó, hoặc là tìm một chỗ trống ở bên ngoài hành lang dựng sạp, lười biếng dựa vào thân cây chờ mới người đến chọn hàng.
“ Những cây đào này bị tu sĩ Tứ Quý Đường ếm thuật trường sinh, một năm bốn mùa đều sẽ nở rộ như vậy. ” Phùng Tử Chương thấy y vẫn luôn đang xem những cây đào kia, liền thuận miệng nhắc tới.
“ Tứ Quý Đường? ” Yến Lan Bội có chút nghi hoặc.
“ Đạo hữu cũng không biết Tứ Quý Đường? ” Phùng Tử Chương có chút kinh ngạc, lại chợt nhớ ra đối phương là tán tu không môn không phái, phỏng chừng là trước đó vẫn luôn ở trong rừng sâu núi nhỏ tu luyện, liền giải thích với y: “ Tứ Quý Đường này môn nhân đông đảo, không chỉ có tu sĩ, còn sẽ thu rất nhiều phàm nhân, tửu lầu này cùng rất nhiều cửa hàng trên đường đều là sản nghiệp của Tứ Quý Đường, Yến đạo hữu đi dạo nhiều hơn tự nhiên sẽ biết. ”
Yến Lan Bội bừng tỉnh đại ngộ, “ Thì ra là vậy. ”
Ánh mắt y vẫn không rời khỏi cảnh hoa đào nở rộ, phảng phất những đóa hoa kia ở trong mắt y phi thường mỹ lệ, Phùng Tử Chương là người nói nhiều, nói: “ Vừa nhìn thì khá xinh đẹp, nhưng một năm bốn mùa đều như vậy, lại đẹp cũng phải nhìn chán. ”
Yến Lan Bội như suy tư gì gật gật đầu, “ Đúng là như thế, thế gian vạn vật đều có quy luật sinh trưởng của riêng mình, cần gì phải cưỡng cầu đâu. ”
Phùng Tử Chương nghe được sửng sốt, chợt cười nói: “ Yến đạo hữu nói chí phải. ”
Đợi Phùng Tử Chương uống hết một vò rượu, cùng sư huynh thôi bôi hoán trản xong chuẩn bị rời đi, lại phát hiện người bên cửa sổ đã không thấy bóng dáng.
“ Chớ có cùng tán tu liên lụy quá nhiều. ” Sư huynh nhắc nhở hắn.
Phùng Tử Chương gật gật đầu, cùng mấy người ra tửu lầu, liền nghe được chung quanh một trận tiếng kinh hô.
Hắn theo ánh mắt mọi người nhìn qua, lại thấy hoa đào nở rộ nhìn không đến cuối bên bờ sông Vô Tẫn Hà chỉ trong thời gian ngắn đã điêu tàn hết tất cả, cánh hoa hồng nhạt theo gió thu bay lượn đầy trời cả thành.