Trong mắt Lâm thị chứa nước mắt ủy khuất, mình gả vào Trần gia làm bao nhiêu việc, nhưng vì sao vẫn không thể làm cho bà bà vừa lòng chứ?
“Nãi nãi, nếu bà không làm cho gia gia đánh nương cháu, muội muội cháu sẽ bị ông ấy đẩy ngã rồi va vào đá làm đầu bị thương sao?” Trần Hải của Tam phòng vốn vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, hắn là ca ca của Trần Ngư, năm nay tám tuổi, là một nam hài quật cường hướng nội. Hắn bất mãn nãi nãi vẫn khi dễ nương cùng muội muội, cho nên lúc này liền lên tiếng bảo vệ.
Hỏng bét rồi! Ngư Nhi ở trong lòng mặc niệm một tiếng, kết quả không chờ trong một lát, Hồ thị liền kéo mở cổ họng khóc thét, ra sức vỗ vào cái bàn lung lay sắp đổ kia, trong miệng tuôn ra nhưng từ dơ bẩn không nên có ở một trưởng bối: “Ngươi là đứa súc sinh, ta nuôi ngươi cho ngươi ăn, ngươi là đồ con rùa, thế nhưng dám mắng ta, ta sắp xếp cho gia gia ngươi đánh nương ngươi, ngươi cũng không nghĩ xem nương ngươi muốn làm cái gì, nàng muốn hủy Trần gia chúng ta, cho dù có đánh chết nàng cũng không phải quá mức!”
Nghe thấy lời nói như vậy, Trần Ngư có chút kinh ngạc, nàng biết nguyên nhân mình bị thương, lại không biết bên trong còn có dây dưa gì, nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy người như Lâm thị sẽ không làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nghĩ thầm mình nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện này.
Hồ thị tức giận mắng tới khi Lâm thị lôi kéo Trần Hải nhận lỗi mới kết thúc.
“Mệt mỏi quá đi!” Xem trận này xong, Trần Ngư phát ra cảm thán lớn nhất trong mấy ngày qua.
“Con là một tiểu nha đầu, con mệt mỏi cái gì?” Lâm thị không còn vẻ ủy khuất như vừa rồi, thấy nữ nhi của mình không có chuyện gì, trong lòng có chịu khổ hơn nữa cũng không sao cả. Thấy nàng cảm khái giống như người lớn thì buồn cười chọc chọc đầu nàng, cười mắng.
“Nương,” Khi tỉnh lại thấy Lâm thị đầy mặt là vết thương, đầu bù tóc rối, trong lòng Trần Ngư vô cùng khϊếp sợ — tới cùng là phát sinh chuyện gì mà một người công công (cha chồng) sẽ không để ý luân lý đạo đức mà phải quản tới cả lão bà của nhi tử, việc này ở dưới quê hẳn là chuyện lớn!? Nhưng là vì cái gì Hồ thị lại nói giống như là Lâm thị sai, chuyện này đọng lại trong lòng nàng, làm cho lòng nàng ngứa ngáy, rất muốn biết mọi chuyện tới cùng là như thế nào.
“Hả?” Lâm thị ôm nữ nhi sáu tuổi, ôn nhu đáp.
“Vì sao gia gia muốn đánh người?” Chuyện này vẫn là từ trong miệng Lâm thị nói ra là tốt nhất, bởi vì chắc chắn người khác sẽ thêm mắm thêm muối.
“…, ” Lâm thị vừa nghe thấy hài tử hỏi đến cái này, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh, run rẩy thật lâu không lên tiếng. Đến khi Trần Ngư cho rằng nàng ấy sẽ không nói, Lâm thị mới chậm rãi kể ra đầu đuôi câu chuyện — Vốn không nên cùng hài tử nói, nhưng có thể là Lâm thị cảm thấy ủy khuất của mình không người nào có thể nghe, nên hài tử hỏi liền nói thông suốt.
Chuyện này nói tới vốn rất đơn giản, chỉ là xui xẻo gặp được Hồ thị vốn thích gây sự, cho nên liền thành chuyện lớn.
Hiện tại là tháng năm nông lịch, sáu ngày trước là hai mươi mốt tháng năm, là ngày hội đặc biệt của nơi này. Vốn ngày hội là nên vui vui vẻ vẻ, chỉ là nương của Lâm thị bị bệnh, nàng ấy muốn về nhà thăm… Nhưng Hồ thị yêu cầu Lâm thị giao ra hai mươi văn đưa cho mình thì mới cho nàng ấy về nhà mẹ đẻ.