Cơm chiều từ trước tới giờ đều là một loại, hạt kê mài thành gạo kê rồi nấu thành cháo, cái này là điều mà Trần Ngư không có biện pháp tiếp thu nhất, bởi vì ăn thứ này xong đến nửa đêm cả người đói muốn chết.
Nước trong nồi có thể nhảy vào bơi lội mấy vòng, gạo kê có thể đếm được có bao nhiêu hạt, không phải Trần Yến cố ý nấu ít như vậy, mà là cho dù nàng ấy muốn cho nhiều thêm một chút, nãi nãi sẽ đem nàng ấy mắng đến nỗi hận không thể nhảy xuống biển đi đầu thai lần nữa, cho nên mọi người đều thành thói quen.
Bột mì được làm từ lúa mì, thả nước vào nhào nặn thành một cục, sau khi bột được nhào đều thì lại lấy ngón tay nhào thành một dải dài, để chưng trên cháo loãng, một chén nhỏ cá muối khô, cái này là thức ăn của người một nhà.
Nam nhân không ở nhà, chén cá khô nhỏ kia sẽ thành món ăn đặc biệt của nãi nãi Trần Ngư là Hồ thị, sau khi bà gắp cho mỗi cháu trai một đũa, thì cứ thế ăn một mình, sẽ không nhìn tới con dâu cùng cháu gái, khiến Trần Ngư rất muốn đánh đối phương một trận.
“A mẫu(*)!" Chu thị thấy tiểu nhi tử sau khi ăn xong tha thiết mong chờ nhìn nãi nãi, thì cười nói: “Cá nhỏ này vẫn còn một phần, lại cho Lâm nhi một khối nữa đi…,” nói xong liền duỗi ra đũa hướng trong chén gắp….
Chú thích:
(*) A mẫu là xưng hô để gọi bà bà, bà bà là mẹ chồng.
“Phách!” Hồ thị vừa nghe xong lập tức liền trở mặt, đem đũa hung hăng đập ở trên bàn, trợn đôi mắt bồ câu lên, âm trầm cười nói: “Nhà lão Đại, cả buổi tối này các nam nhân đều ở bên ngoài vội, cơm còn không được ăn, ngươi cứ liên tục làm ồn ào mà coi được ư!"
Trần Ngư không có biểu tình gì uống canh trong chén, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì từ chút tranh cãi ầm ĩ kia, bởi vì tới nơi này ba ngày, tình huống này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ trình diễn — nãi nãi cực phẩm, nhưng Đại bá mẫu cũng không phải người dễ chọc, chỉ cần nàng ấy kiên trì, người bại trận chính là nãi nãi.
Quả nhiên, Chu thị bắt đầu phản bác.
“A mẫu, sao lại thành con làm ồn ào rồi, cha đứa nhỏ vội, con cũng đau lòng, để nửa đêm về sáng thuyền cùng người trở về, bọn Lâm nhi cũng phải cùng đi hỗ trợ, hiện tại không cho ăn no chút, buổi tối làm sao làm việc được!?” Một bên nói, một bên thì đi gắp cá khô, còn gắp con dày lớn nhất, khiến Hồ thị tức giận muốn ngã ngửa.
“Nhìn cái gì hả, một đám đàn bà phá sản, còn không mau ăn?” Hồ thị đấu không lại Chu thị, liền hướng về những người cúi đầu phát hoả, không việc gì tìm việc làm, chính là không nghĩ để cho người một nhà ăn cơm ngon miệng.
Ngư Nhi tiếp tục cúi đầu, nhưng Hồ thị căn bản không buông tha nàng, hướng nàng gào lên: “Ngư nhi, ngươi cũng lười ba ngày rồi, đừng giả chết cho ta, buổi tối đợi cha ngươi trở về, ngươi cũng lên chuyển cá đi…,”
Nằm không mà cũng có thể trúng đạn nữa! Ngư nhi bất đắc dĩ thầm than: nàng đã khiêm nhường đến mức không thể khiêm nhường hơn được nữa, vì sao người bị thương vẫn là nàng chứ?
“A mẫu,” Mẫu thân Trần Ngư Lâm thị vẫn không có lên tiếng, nhưng khi nghe đến bà bà muốn hài tử bị thương mới khỏi đi bến tàu, thì không nguyện ý. Nàng ấy uyển chuyển nói: “Ngư nhi còn nhỏ, vết thương trên đầu nó còn chưa lành!"
“Ngậm miệng, ngươi là một nữ nhân lười biếng,” Hồ thị nghĩ từng người từng người đều phản bác chính mình, khuôn mặt béo ú tức giận thành cái bánh bao nhăn nhúm, nhìn thật sự rất buồn cười, nhưng không có người nào dám cười ra tiếng.
"Đều tại ngươi châm ngòi nhiều lần, nếu không lần này Ngư nhi sẽ bị thương sao? Hiện tại thấy nàng vui vẻ liền sủng như vậy, về sau sủng thành một cái dạng lười giống như ngươi xem nàng còn có thể gả cho ai!”