Anh Ấy Nhẹ Nhàng Hôn

Chương 2

Giọng nói khàn khàn từ đỉnh đầu vang lên, mang theo sự quen thuộc đã lâu không gặp, vẫn dễ nghe như vậy, nhưng lại phảng phất có thêm chút từng trải. Trái tim Cố Nhiễm run rẩy, do dự muốn ngẩng đầu, nhưng vẫn sợ hãi, mặc dù chính cô cũng không biết mình đang sợ cái gì.

Cho nên cô trầm mặc một lúc lâu, che giấu lương tâm phủ nhận: "Anh nhận lầm người... Tôi không phải Cố Nhiễm...”

Tần Vũ và Tô Nam đều bị sự không biết xấu hổ của cô làm cho ngây người.

Tô Nam hít một hơi thật sâu, sau đó vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ: "Phiền cô dọn cái bàn này ra.”

"Đừng đừng đừng... tôi ra ngay đây..." Cố Nhiễm vừa nghe, nhất thời nóng nảy, vội vàng muốn bò ra, vội vàng hấp tấp, đầu cô đυ.ng vào bàn, cô ôm đầu đau đến nhe răng trợn mắt, đột nhiên phát hiện ánh sáng trước mặt sáng lên – cái bàn bị người ta dời đi.

Cô sững sờ ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy Tô Nam đang đứng trước mặt cô. Anh mặc một bộ quần áo com lê được may rất đẹp, vẫn anh tuấn giống như trước kia làm cho người ta không dời mắt được, chỉ là, chỉ có cô biết, dưới lông mày anh không hề có chút dao động, thật ra ẩn giấu lửa giận ngập trời.

Nhưng mà, anh có cái gì mà tức giận chứ?

Lúc trước rõ ràng là anh nói... Cố Nhiễm, tốt nhất cả đời này đừng để anh gặp em nữa.

Cố Nhiễm có chút ủy khuất, đây không phải là vì cô không muốn anh ngột ngạt sao?

Sau khi ủy khuất qua đi, Cố Nhiễm lại cảm thấy có chút lúng túng, cô không biết người khác gặp bạn trai cũ sẽ có phản ứng gì, nhưng cô biết tuyệt đối sẽ không trốn dưới gầm bàn như cô.

Quả thực, quả thực mất hết mặt mũi nữ nhân.

Đang ảo não, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, đôi mắt trong veo của người đó như bị lửa thiêu đốt, trong giọng nói cũng có chút nghiến răng nghiến lợi: "Anh cho em cơ hội giải thích.”

Cố Nhiễm chột dạ đảo tròng mắt, trong ánh mắt đột nhiên nhìn thấy bạn tốt Tần Chiêu từ toilet trở về, ánh mắt nhất thời sáng lên. Cô kiên trì không nhìn ánh mắt sáng quắc của Tô Nam, nhìn về phía Tần Chiêu, nói: "Vậy cái gì, Chiêu Chiêu đã quay lại rồi, tôi đi toilet..."

Cố Nhiễm làm bộ như không có việc gì đi về phía trước một bước, muốn nhân cơ hội thoát khỏi tay Tô Nam, nhưng cô còn chưa đi được bước thứ hai, đã bị Tô Nam dùng sức kéo trở về.

Tần Vũ thấy một màn như vậy, có chút như lọt vào trong sương mù, đang muốn mở miệng ngăn cản, liếc mắt một cái thấy Tần Chiêu đã vọt lên một bước dài trước mặt Tô Nam, ngăn cản Tần Vũ, sau đó hướng về phía Tô Nam lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Thật trùng hợp a, Tô Nam, anh và Nhiễm Nhiễm đã lâu không gặp đi? Chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.”