Hình như y cũng giống như những giọt bùn đất dơ bẩn này, dính trên sắc trắng thuần sáng ngời, sự tồn tại của y đã là tội ác tày trời.
Tuy hình thể của hồ ly không lớn nhưng y có thể chạy rất nhanh, trong lúc chạy trốn và bị rượt đuổi, Lâm Nhạc Phàm tự nhận là đã rời xa Ẩn Tiên Cung. Nhưng khi bị Vân Phi Tinh ôm vào lòng, chỉ nhảy vài bước là y đã nhìn thấy ánh đèn của Vĩnh Vọng Thành.
Mà đây còn là kết quả của việc Vân Phi Tinh che giấu không cho người khác biết, không dùng phép thuật ở gần Ẩn Tiên Cung.
Hóa ra y dùng hết sức mà chạy cũng chỉ bằng vài bước chân của cvp.
Thấy mình sắp quay lại Ẩn Tiên Cung sâu không thấy đáy kia, Lâm Nhạc Phàm cực kỳ sợ hãi, thân thể y bất giác cuộn lại.
“Đùng!”
Một tiếng nổ ầm ĩ vang lên giữa không trung, trên màn trời u ám bỗng sáng ngời.
Lâm Nhạc Phàm vô thức ngẩng đầu lên, thấy từng đợt pháo hoa xinh đẹp nổ tung giữa không trung.
Lễ mừng ở Vĩnh Vọng Thành đã đi tới giai đoạn cuối cùng, những chùm pháo hoa rực rỡ muôn màn như những ngôi sao do loài người chế tạo ra, lao vun vυ't trong màn đêm thăm thẳm với cái đuôi dài thòng. Chúng tỏa ra vô số đốm sáng lấp lánh, chói mắt và dày đặc trên nền trời, giữa tiếng cười và tiếng cảm thán của tất cả mọi người.
Lâm Nhạc Phàm ngẩng đầu mở to đôi mắt thú hổ phách ra, y nhìn không chớp mắt, không phát hiện quang cảnh bốn phía đã chậm lại từ khi nào.
Y được thả lỏng, một luồng linh lực sâu dày truyền vào sau lưng y, khi y bước xuống đất đã hóa thành hình người. Lâm Nhạc Phàm nhìn Vân Phi Tinh với ánh mắt kinh ngạc, tư thế của Vân Phi Tinh vẫn tao nhã ung dung như trước, nhưng trên bộ quần áo trắng tuyết lại dính nhiều chấm bùn, trông rất đường đột.
Khiến Lâm Nhạc Phàm vô thức áy náy nói, “Xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của ngươi…”
Vân Phi Tinh hơi mím môi, hình như hắn ta không vui, cũng không trả lời.
Từ trước đến nay hắn ta luôn là thế, chẳng biết bây giờ Vân Phi Tinh lại dừng, Lâm Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn bữa tiệc sắc màu trên màn trời này. Dù có xem bao nhiêu lần thì y vẫn rung động vì cảnh đẹp rực rỡ đó.
Loài người là một giống loài kỳ diệu, là những ngọn lửa nhuốm máu chiến trường, cũng là những chùm pháo hoa tươi đẹp khiến thần và người vui sướиɠ.
Có lẽ là Lâm Nhạc Phàm vẫn chưa thấy đủ, đây đã là lần cuối cùng rồi, y đành phải cố tập trung, dùng hết sức cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc thay đổi.
“Đẹp à?” Giọng nói lành lạnh của Vân Phi Tinh vẫn mang chút buốt giá như trước.
Lâm Nhạc Phàm kinh ngạc vì hắn ta chủ động nói chuyện với mình, y nhìn mảnh vải trắng che mắt y, mới đáp lại mà lòng dạ ngổn ngang, “Ừ… rất đẹp.”
Cách tu hành của Vân Phi Tinh là che mắt, không thể nhìn bằng mắt, phải nhìn bằng tâm, không thể thấy được màu sắc và bề ngoài. Trong cảm giác của hắn ta, pháo hoa nổ tung giữa không trung chỉ là một thể năng lượng nhỏ bé nóng rực mà thôi.
Trong chuyện gì cũng có phúc và họa, vì thế nên những giác quan khác của hắn ta rất nhạy bén, thính giác, khứu giác, xúc giác, thậm chí là cảm giác với năng lượng của vạn vật đều vượt qua người thường.
Vốn dĩ Vân Phi Tinh có thiên phú trời sinh, còn được Tĩnh Thạch trưởng lão chỉ điểm nên đã tự tìm được con đường cho mình, tạo ra kỳ tài độc nhất trong một nghìn năm nay.