Nhưng trong mắt Lâm Nhạc Phàm, y như nhìn thấy lệ quỷ, thân thể chỉ cao bằng đầu gối của Vân Phi Tinh chợt run rẩy, khi hắn ta tiến lên một bước thì y cũng lùi lại một bước.
“Lâm Nhạc Phàm, về với ta!” Hiển nhiên là hắn ta cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, đúng là hiếm thấy cảnh này.
Lâm Nhạc Phàm sợ hãi tiếp tục lùi về sau, cho tới khi gần đứng bên vách đá, giọng nói sắc bén tràn đầy đe dọa của Vân Phi Tinh lại vang lên lần nữa, “Ngươi muốn ngã chết sao? Lâm Nhạc Phàm?!”
Chân sau run rẩy đá vào một hòn đá, hòn đá rơi xuống cạnh vách núi. Lúc này Lâm Nhạc Phàm mới kinh ngạc nhận ra mình đã lùi tới bên vách núi. Y vô thức quay đầu nhìn xuống dưới, đó là vực sâu nhìn không thấy đáy trong bóng tối, tiếng gió gào thét bên tai thổi vào bộ lông dày của y.
Nếu y rơi xuống, e là dữ nhiều lành ít.
Tứ chi của Lâm Nhạc Phàm run lẩy bẩy như nhũn ra, nhưng so với vực sâu cắn nuốt mọi thứ, Lâm Nhạc Phàm càng sợ kẻ đang tới gần mình hơn. So với việc trơ mắt nhìn Vân Phi Tinh chém chết mình, y thà là mình trượt chân ngã xuống vực, tan xương nát thịt.
Rõ ràng Vân Phi Tinh cũng nhận ra ý muốn của y, trong giọng nói lạnh lùng lại thêm vài phần độc ác, “Lâm Nhạc Phàm, nếu ngươi dám nhảy, ta sẽ bắt tên “Thập Nhất” kia chôn cùng ngươi!”
Cơ thể Lâm Nhạc Phàm khựng lại, y cứng đờ tại chỗ, không ngờ Vân Phi Tinh lại dám lấy chuyện này ra áp chế. Y như rơi xuống vực, lại cảm thấy mình chưa từng nhìn rõ người này.
Cuối cùng y cụp tai, cụp đuôi, chầm chậm đi về phía làn sương mù giam cầm, đông cứng mình. Mỗi lần tới gần một chút, những ký ức đẹp như mảnh da nứt nẻ tan nát rơi rụng, y đã không còn thấy rõ người trước mắt.
Tại sao ngay cả những ký ức quý giá trong trí nhớ mà hắn ta cũng không muốn để lại cho y?
Tại sao ngay cả chút đường sống cuối cùng mà y cũng xé toạc nó ra một cách tàn nhẫn đến thế?
Tại sao ngay cả khi y muốn lừa bản thân, hắn ta cũng không cho….
Dù đã chấp nhận số phận nhưng Lâm Nhạc Phàm vẫn không dám tới quá gần Vân Phi Tinh, thế nên y càng chạy lại càng chậm dần. Vân Phi Tinh mất kiên nhẫn vì y quá lề mề, hắn ta nhấc chân nhẹ nhàng lướt nhanh như gió tới trước mặt Lâm Nhạc Phàm, túm lấy con hồ ly đỏ dưới đất lên.
Lâm Nhạc Phàm chỉ thấy hoa mắt, tứ chi bị nhấc lên không trung, bị chiếc áo choàng lành lạnh quấn lại.
Cái lành lạnh tỏa ra từ người Vân Phi Tinh như không khí núi rừng, băng tuyết chưa tan, cực kỳ thanh nhã nhưng cũng khiến Lâm Nhạc Phàm cảm thấy kiêng dè, không thể đυ.ng chạm.
Có lẽ là lâu rồi không chạm vào con thú phàm tục thấp hèn như y, đôi bàn tay lạnh lùng của Vân Phi Tinh cứng đờ hiếm thấy, hình như hắn ta còn hơi run, có lẽ là rất ghét cảm giác chạm vào người mình cùng với da lông dơ bẩn này.
Nghĩ đến lúc nãy mình chạy trốn, trên đường chạy trốn đã dính không biết bao nhiêu bụi đất, Lâm Nhạc Phàm không dám thở mạnh. Y giãy giụa khe khẽ, hy vọng Vân Phi Tinh buông mình ra, y có thể đi theo hắn ta hoặc một mình y ngoan ngoãn về địa lao cũng được.
Nhưng hình như Vân Phi Tinh nhận ra y giãy giụa, hắn ta càng siết chặt tay hơn, giữ chặt lấy y trong l*иg ngực. Lâm Nhạc Phàm không thể chống cự được, móng vuốt dính bùn đất cứ thế mà cọ vào bộ quần áo trắng tuyết không tỳ vết của Vân Phi Tinh, y càng nơm nớp lo sợ.