Lâm Nhạc Phàm cứ tưởng mình đã khóc hết nước mắt, nhưng khi y ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cửa sổ chỉ là một mảng đen dày đặc.
Y khẽ lẩm bẩm, “Không có… sao.”
Thập Nhất im lặng một lúc lâu, hắn ta chưa từng trải qua cảnh lên voi xuống chó cùng với cõi lòng ngổn ngang trăm mối như thế, hắn ta thật sự không biết nên an ủi Lâm Nhạc Phàm ra sao. Mãi một lúc sau, Thập Nhất nói, “Chỉ là ở đây không thể thấy được sao thôi.”
“Ta biết.” Lâm Nhạc Phàm hít sâu một hơi, y lắc đầu, chỉ là ngôi sao rơi vào tim y đã hoàn toàn biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Thấy y như vậy, Thập Nhất không nhịn được mà nói, “Ta dẫn ngươi đi ngắm sao.”
Thập Nhất là một người thật thà, tuy không nói nhiều nhưng nói thì làm, nói được thì làm được. Hắn ta nói muốn dẫn Lâm Nhạc Phàm đi “ngắm sao”, chẳng bao lâu sau hắn ta đã nảy ra sáng kiến.
Buổi chiều ngày hôm sau, Thập Nhất chủ động nhắc nhở, “Tối nay trong Vĩnh Vọng Thành có lễ mừng, mọi người sẽ treo đèn đầy phố, có lẽ sẽ không đẹp như khi ngắm sao giữa đồng, nhưng pháo hoa cũng rất đẹp, ngươi ngắm tạm vậy.”
Lâm Nhạc Phàm đã dằn lòng đi nhiều, dù vẫn suy sụp nhưng y đã có thể miễn cưỡng cười cười trước mặt người khác. Y định từ chối thì chợt Thập Nhất nghiêm túc nói, “Lâm Nhạc Phàm, ngươi sắp chết rồi.”
Sắc mặt Lâm Nhạc Phàm cứng đờ, y ngại ngùng im lặng.
“Vậy nên ngươi muốn làm gì trước khi chết thì cứ làm đi.”
Giọng điệu và vẻ mặt của Thập Nhất vẫn hờ hững như trước, nhưng Lâm Nhạc Phàm biết không phải thế.
“Nếu ngươi tin ta thì nhả yêu đan ra để lại nơi này.” Rõ ràng là hắn ta cũng suy nghĩ một phen, “Hóa thành hình hài hồ ly, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Ẩn Tiên Cung với tư cách linh sủng.”
Nội đan của tu sĩ loài người, yêu đan của yêu tu là trái tim của người tu hành. Nhả nội đan ra là bỏ đi tu vi và tuổi thọ lâu dài, hóa thành người bình thường hoặc là cầm thú, người khác có thể chém gϊếŧ tùy ý. Đó là sự sỉ nhục và uy hϊếp lớn lao với tu sĩ bình thường.
Có nhiều tu sĩ thà chết cũng phải dùng hết sức bảo toàn nội đan.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm có thể hiểu được ý đồ của hắn ta, khổn tiên tác này chỉ trói chặt những tu sĩ có tu vi, tu vi càng cao thì trói buộc càng mãnh liệt.
Nếu y nhả yêu đan ra, hóa thành hình hồ ly bình thường thì khổn tiên tác sẽ không làm gì được y.
“Nhưng nếu như thế thì…” Lâm Nhạc Phàm nhíu mày nhìn hắn ta, “Nếu bị phát hiện, ngươi sẽ…”
“Tu vi của ngươi thấp như thế, lại không có ai quan tâm trong cung, thiếu cung chủ cũng sẽ không tới đây thì ai mà phát hiện ra chứ?” Thập Nhất nói rất dứt khoát, “Sau khi về lại, chỉ cần nuốt yêu đan vào là được.”
Thập Nhất nhìn bầu trời dần dần sụp tối ở ngoài, hắn ta mất kiên nhẫn, thúc giục Lâm Nhạc Phàm, “Mau lên nào.”
Lâm Nhạc Phàm cũng bị thuyết phục, vốn dĩ y là một người phóng khoáng thích tự do, có thể thân cận với Thập Nhất đang trông coi mình chứ đừng nói là ra ngoài. Cuộc sống ngục tù suốt mấy hôm nay khiến y ngột ngạt sắp chết đến nơi rồi. Hơn nữa, những điều tồi tệ còn sót lại đè nặng trong lòng y mấy hôm nay khiến y hiểu được mình nên tìm cách thay đổi tâm trạng.
Suy cho cùng thì cái mạng quèn này cũng chả bõ bèn gì, mấy ngày sau y đã là một con hồ ly chết tươi, cần gì phải sợ nữa?