Sau khi thiếu cung chủ vào cung, y còn mặt dày ở lại Ẩn Tiên Cung, bất chấp liêm sỉ mà tiếp cận thiếu cung chủ. Sau khi thiếu cung chủ và Tịch Mộng Quân định ra ước hẹn đạo lữ, y vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Thậm chí y còn lấy mị thuật hồ yêu ra mê hoặc thiếu cung chủ, đúng là vô sỉ thấp hèn.
Lòng dạ bất chính, hành vi xấu xa, cuối cùng rồi sẽ nhập ma.
“Thật ra những lời đồn này không hề sai…” Lâm Nhạc Phàm chầm chậm nói từng chữ như thể ép bản thân nhận rõ tất cả những chuyện này, “Đúng là ta không có thiên phú, không xứng ở lại Ẩn Tiên Cung này. Ta không nên ở đây, chỉ vì ta không nỡ xa Phi… thiếu cung chủ, muốn nhìn thấy hắn. Dù hắn và Tịch Mộng Quân kết thành đạo lữ, ta cũng không muốn chia xa với hắn…”
“Ta cứ nghĩ, dù sao thì trong lòng hắn vẫn còn có chút tình nghĩa khi bọn ta ở cùng nhau, cũng tự mình cho là đúng, cảm thấy hắn ta chưa từng chê ghét, vứt bỏ ta, nhưng chuyện này…” Trong giọng nói của Lâm Nhạc Phàm cứ nghèn nghẹn, sụt sùi, “Chung quy thì tất cả cũng chỉ là sự mơ mộng hão huyền của riêng mình ta, ta ngu ngốc không chịu được…”
Mặc dù biết lòng y đang đau đớn, Thập Nhất vẫn không thể nhịn được mà hỏi, “Vậy ngươi… dụ dỗ thiếu cung chủ thật sao?”
“…Dụ dỗ?” Lâm Nhạc Phàm dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhớ lại quãng thời gian lộn xộn kia, y nhắm mắt mệt mỏi, thản nhiên tự giễu, “Chắc là vậy…”
“Dẫu sao thì ta vốn dĩ là một con hồ yêu dâʍ ɭσạи, thấp kém, mặt dày vô liêm sỉ mà.”
Những câu nói chế nhạo, hạ thấp và sỉ nhục như nghìn vạn cái miệng đang mắng nhiếc thậm tệ hoặc là chê bai ghét bỏ. Chúng bao vây lấy y, vang ầm ầm đinh tai nhức óc, từng chữ từng chữ như đâm vào lòng y, như băm vằm y ra thành trăm mảnh, lăng trì Lâm Nhạc Phàm đến nỗi máu me nhầy nhụa.
Y cố gắng phớt lờ, y nỗ lực hết sức để chịu đựng nhưng rồi vẫn thua trận trước một câu lạnh lùng buốt giá, lại như sét đánh ngang tai – Lâm Nhạc Phàm, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc.
Tất cả mọi âm thanh đều im bặt như đã giải quyết xong.
Cuối cùng ngay cả bản thân y cũng tự thừa nhận: bản thân ti tiện, ngu ngốc, dơ bẩn…
Rốt cuộc chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Vân Phi Tinh coi y là sự ràng buộc, là vết nhơ vấy bẩn danh dự của hắn ta, còn là tên tiểu nhân thấp hèn vô sỉ. Vì hắn ta đang hận y mặt dày “chen chân” vào chuyện của mình và Tịch Mộng Quân, khiến Tịch Mộng Quân không vui ư?
Hay là lỗi của hắn, y tự cho mình là đúng một cách thái quá, y ngu ngốc đần độn. Rõ ràng Vân Phi Tinh đã không còn kiên nhẫn với y, y vẫn chẳng biết đường hối cải, tự lừa mình dối người. Với những thiên chi kiêu tử như Vân Phi Tinh và Tịch mộng Quân, gϊếŧ y dễ dàng như gϊếŧ một con kiến bên đường, chẳng hề đáng nhắc tới.
Thế nên bọn họ không đùa giỡn y như đùa một con chuột trong lòng bàn tay, hạc độc rồi khiến y nhập ma, tuy là không nói nhưng chí thú lại hợp nhau.
Còn chính y, y chi là một tín vật, hoặc nói chính xác là món đồ chơi cho tình cảm chung thủy của bọn họ.
Về thái độ Vân Phi Tinh trước khi rời đi, có lẽ khả năng cao là muốn y ở lại, muốn tự thấy được kết cục thê thảm khi y làm tù binh, nghiền nát sự ảo tưởng mặt dày cuối cùng của y.
Y bắt đầu e dè Vân Phi Tinh, như cái cách y sợ Tịch mộng Quân.