“Đệ tử ngoại môn Lâm Nhạc Phàm của Ẩn Tiên Cung, may mắn thoát hình thú, hóa thành yêu tu để tu hành, thế mà lại mang lòng bất tịnh, khó bỏ được thú tính!”
“Dám lấy mị thuật yêu hồ dâʍ ɭσạи thanh tu, hành vi phóng đãng da^ʍ dật, lấy sắc mê hồn người, dụ dỗ đệ tử ©υиɠ môn phá vỡ thanh quy giới luật! Làm nhiều chuyện ác, không biết liêm sỉ, cuối cùng rồi cũng rơi vào ma đạo!”
“Ngươi đã bất chấp lẽ trời, tội không thể tha! Bảy ngày sau, ngươi phải tới Thần Thương Điện để chịu tội!”
…
Vố số giọng nói nghiêm khắc, hùng hồn kết tội mình khiến thần hồn Lâm Nhạc Phàm hoảng hốt. Y không biết từ khi nào mình đã phạm nhiều lỗi như thế?
Y chỉ là một đệ tử ngoại môn cấp thấp nhất ở Ẩn Tiên Cung, vì xuất thân thấp hèn mà không có thiên phú nên không ai ở Ẩn Tiên Cung bằng lòng nhận y làm đệ tử.
Các tu sĩ trong Ẩn Tiên Cung – môn phái đứng đầu giới tu chân – luôn say mê tu luyện. Bọn họ tôn sùng huyết mạch, tư chất, thiên phú và sức mạnh, từ tận đáy lòng bọn họ chướng mắt con yêu hồ không có tư chất, quê mùa và được điểm hóa nhờ may mắn như Lâm Nhạc Phàm.
Nếu không phải Lâm Nhạc Phàm từng hộ tống thiếu cung chủ nhập môn để thiếu cung chủ nhớ tình xưa nghĩa cũ, cho y ở lại Ẩn Tiên Cung, thì y chỉ là một con cáo hoang trong rừng, chẳng thể được coi là “đệ tử”, không có tư cách đặt chân vào tiên môn lừng lẫy xa gần như Ẩn Tiên Cung.
Lâm Nhạc Phàm cũng tự biết thân phận mình nên y không cầu mong gì xa xôi, y cũng như tôi tớ, tiểu yêu, sống an phận qua ngày ở ngoại môn cách xa khu vực trung tâm.
Cùng lắm thì loại tiểu yêu như y chỉ được coi là kẻ ngốc không có lý tưởng gì ở Ẩn Tiên Cung, sao có thể gánh chịu tội ác nghiêm trọng như vậy?
Y có yêu thuật gì mà có thể “mê hoặc” tu sĩ Ẩn Tiên Cung có tu vi cao hơn mình?
Nhưng trước những đệ tử nội môn có thực lực cao hơn mình, dù y có giãi bày thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng y vẫn bị ném vào ngục tối mà không thể phản kháng được chút gì.
Mặc dù trận pháp trong lao tù đã hoàn toàn đủ để trói buộc y, nhưng bốn chữ “sa đọa ma đạo” luôn khiến người ta kiêng dè, cổ và tay chân của y vẫn bị trói khổn tiên tác thật chặt theo quy luật như trước.
Lâm Nhạc Phàm là một con yêu hồ có tu vi thấp kém, y không thể chống cự sự áp chế tu vi của khổn tiên tác nên chật vật hiện ra hình dạng nửa người nửa thú. Tai hồ ly lộ ra trên đầu y, lỗ tai lông đỏ rũ xuống sau đầu vì sợ hãi, thính tai có nhúm lông lớn, cái đuôi to sau lưng cũng là màu đỏ thẫm, có chóp đuôi màu trắng, kẹp giữa hai chân một cách đáng thương.
Dù là hiện nguyên hình cũng là màu sắc rẻ mạt thấp hèn, thô kệch xấu xí như thế, y chỉ là một con cáo hoang trên núi mà thôi, không hề liên quan tới bạch hồ Thanh Khâu, thậm chí là Cửu Vĩ. Y vô cùng không còn gì để tả, cũng bình thường và hết sức thấp hèn.
Với tu sĩ ở bất kỳ giống loài nào, chuyện bị đánh về nguyên hình cầm thú cũng đều là nỗi nhục nhã cực kỳ đáng xấu hổ.
Nhạc Phong đang cố sức che chắn vẻ nhếch nhác của mình lúc này, thì chợt nghe thấy tiếng cười nhạo khinh thường của tên đệ tử bắt lấy mình, “Ôi, cáo hoang tham thiền!”
“Thiếu cung chủ tốt bụng bảo vệ ngươi lâu năm như thế, con yêu hồ này không biết cảm ơn thiếu cung chủ mà còn làm chuyện bỉ ổi da^ʍ tiện như thế! Cũng chỉ có thiếu cung chủ mềm lòng, từ bi, khoan hồng độ lượng mới có thể để ngươi ở lại!”