Lâm Nhạc Phàm cúi đầu không buồn giải thích nữa, y đã hiểu được, người ta không muốn nghe y nói chuyện, mà những lời sỉ nhục trước mắt vẫn còn chưa dừng lại. Tên đệ tử nội môn bắt Lâm Nhạc Phàm thấy không để ý tới mình, gã chỉ cảm thấy lửa giận ngập trời, túm tóc ép y ngẩng đầu lên. Gã nhìn mặt mũi của Lâm Nhạc Phàm, châm chọc khinh bỉ, “Cái mặt xui xẻo này của ngươi còn không có tư cách xách giàu cho Tịch Mộng Quân nữa là! Tại sao thiếu cung chủ lại nhìn lọt được loại súc sinh thô kệch thế này, ngươi đúng là mơ mộng hão huyền!”
Gã nói rất đúng, nguyên hình của Lâm Nhạc Phàm thật sự quá tầm thường, thô kệch, có hóa thành hình người cũng chẳng sở hữu dung mạo khuynh thành khiến người ta nhìn mà mê mẩn và phong thái yêu kiều quyến rũ như những yêu hồ khác.
Có thể nói, Lâm Nhạc Phàm là một người tuấn tú, mặt mày đoan chính, đường hoàng, đôi mắt hổ phách sạch sẽ trong veo. Hiện giờ nụ cười mỉm luôn treo trên môi y không còn nữa, y mím môi thật chặt, trông có phần sợ hãi vô tội.
Dung mạo này không được coi là quá xuất sắc, tuy là chẳng hề xấu xí thô thiển chút nào nhưng ở giới tu chân mỹ nhân như mây, vẻ đẹp tuấn tú của y lại trở nên tầm thường.
Hoàn toàn không có khả năng so sánh với người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân giới tu chân như Tịch Mộng Quân!
Lâm Nhạc Phàm là người trong cuộc, y cũng biết rõ điều này, y không có gì để nói. Nếu y không phải người trong cuộc thì ắt hẳn chính bản thân y cũng cho rằng tất cả đều là hư ảo.
Thiếu cung chủ Vân Phi Tinh của Ẩn Tiên Cung là kỳ tài đương thời, chỉ mới hơn một trăm năm mà đã tu tới cảnh Phân Thần, đó là người có tiềm năng kế thừa chức cung chủ Ẩn Tiên Cung đời tiếp theo. Mà Dung Tiêm Ảnh, Tịch Mộng Quân của Thiên Âm Các cũng được coi là kỳ tài ở thế hệ mới trong thời đại này dù tu vi của hắn không bằng Vân Phi Tinh.
Nhưng dung mạo tuyệt sắc trời sinh của Tịch Mộng Quân càng chói mắt hơn, thậm chí còn khiến người ta kinh ngạc hơn so với tu vi của hắn.
Khi hai vị tài tử giai nhân đứng sóng vai bên nhau, đúng là cặp đôi trời sinh, cùng bổ sung cho nhau.
Mà đúng là sự thật như những gì mọi người nói, hai người là tri âm tri kỷ, cùng hướng về nhau, dù chưa kết thành đạo lữ nhưng đã là tình đầu ý hợp từ lâu, định ra hôn ước đạo lữ.
Thứ duy nhất không hoàn hảo trong giai thoại chỉ muốn thành đôi uyên ương không muốn thành thần tiên này là Lâm Nhạc Phàm. Ngay cả bản thân Lâm Nhạc Phàm cũng không hiểu mình có tài cán gì lại có thể làm phân chuột lẫn vào trong này, chỉ là tất cả mọi chuyện thật sự đã xảy ra.
Nhưng tất nhiên là người ngoài không tin thiếu cung chủ có tư chất hiếm thấy, cao quý không nhiễm bụi trần lại mập mờ dan díu với một con cáo hoang quê mùa thấp kém như y.
Thậm chí trong lòng Lâm Nhạc Phàm còn cảm thấy hơi may mắn, như thể cuối cùng y không bôi nhọ danh dự của Vân Phi Tinh.
Chắc là cảm thấy y không phản ứng, không có gì thú vị nên đệ tử kia nói, “Lão Ngũ, ngươi nhìn y kìa, nhìn y có giống người thật sự dụ dỗ được cung chủ không?”
“Tất nhiên là không rồi! Tu vi của thiếu cung chủ cao đến nhường nào, sao có thể trúng yêu thuật của súc sinh này được?” Lão Ngũ vênh váo kia lập tức quả quyết nói mà không cần nghĩ ngợi.