Thập Niên 80 Hủy Hôn Tôi Mở Tiệm Cơm Cạnh Xưởng Quốc Doanh

Chương 48

Thẩm Thanh Nguyệt sửng sốt, sau đó nói: “Em cho rằng ông bà và cha mẹ em sẽ tìm cho em người trong sạch nào? Người vợ đầu tiên của Lý người què kia là bị hắn đánh chạy mất. Em là một cô gái, vì sao lại muốn ở cùng loại người này chứ?”

Cả người Thẩm Chiêu Đệ run lên, Thẩm Dẫn Đệ nói: “Chị họ, chị tới chế giễu à.” Một bộ dạng hoàn toàn bị tẩy não: “Cha mẹ tôi sẽ không hại chị tôi.”

Thẩm Thanh Nguyệt vừa thấy hai chị em dầu muối không ăn, nói: “Chị cũng không muốn làm hại các em, thôi, dù sao người kia thế nào chị cũng đã nói với em rồi, em không nghe thì chị cũng không có cách.”

Thẩm Thanh Nguyệt đứng dậy liền đi.

Thẩm Chiêu Đệ và Thẩm Dẫn Đệ nhìn theo Thẩm Thanh Nguyệt rời đi. Trong lòng cũng luống cuống, quần áo cũng chưa giặt xong, liền trở về tìm cha mẹ.

Lưu Ngọc thấy bọn họ mới đi một hồi đã trả về, liền nói: “Như thế nào còn chưa giặt xong quần áo. Mày đừng tưởng muốn xuất giá, liền không cần làm việc cho nhà mẹ đẻ, nói cho mày biết, mày luôn mãi là con gái của tao.”

Sau khi đại phòng Thẩm gia ra riêng, cuộc sống của Thẩm Chiêu Đệ càng ngày càng không tốt.

Thẩm Chiêu Đệ nghe nói trong nhà làm mai, thậm chí có chút chờ mong, tình yêu thiếu nữ, luôn hy vọng có thể có một một người hùng mang theo cô rời khỏi nơi này.

Cho nên khi bà nội nói với cô, cô cũng không cự tuyệt.

Nhưng lúc này, thấy mẹ, bà nội, những lời muốn hỏi, thế nhưng có chút nói không nên lời.

Vẫn là lão tứ Thẩm Dẫn Đệ ở bên cạnh nói: “Bà, mẹ, vừa rồi con với ra ngoài giặt quần áo gặp chị Thanh Nguyệt, chị ấy nói, hai người giới thiệu một người đánh vợ cho chị em.” Cô nói liền một mạch chuyện vừa xảy ra.

Cái này chính là thọc vào tổ ong vò vẽ.

Bà nội Từ Tú Chi tức khắc nhảy dựng lên nói: “Có mà nó không muốn chúng ta sống tốt thì có. Cháu ngàn vạn lần không thể bị nó châm ngòi!”

Thẩm Chiêu Đệ ngoan ngoãn gật gật đầu. Từ Tú Chi chán ghét cháu gái nhưng thấy cô nghe lời như vậy, phá lệ khen ngợi một câu: “Lúc này mới đúng.”

Lưu Ngọc nói: “Tiền lễ hỏi của con là 500 đồng. Nếu người không có tiền, sao có thể lấy ra nhiều tiền lễ hỏi như vậy? Con gả qua liền chờ hưởng phúc đi.”

Lúc trước tìm đối tượng, bà một lòng muốn áp Thẩm Thanh Nguyệt một đầu, nhưng Thẩm Thanh Nguyệt lại xinh đẹp hơn con gái bà ta.

Được 500 đã không tồi rồi. Những người khác càng kém, tới 500 đồng cũng không được. Thẩm Chiêu Đệ nói: “Con nghe nói hắn lớn tuổi, chân còn què.”

Lưu Ngọc nói: “Đàn ông lớn tuổi sẽ biết chiều vợ. Què chút thì sợ gì, không phải khuyết điểm lớn.”

Thẩm Chiêu Đệ muốn nói lại thôi.

Bà nội Từ Tú Chi nheo lại đôi mắt nói: “Có phải cháu bị bị Thẩm Thanh Nguyệt ảnh hưởng hay không. Bà nói cho cháu biết, cháu và nó không giống nhau”

Tính tình Thẩm Chiêu Đệ mềm yếu sợ xung đột, vừa nhìn thấy bà nội nheo mắt, liền có chút sợ hãi, liên tục xin lỗi.

Từ Tú Chi nói: “Được rồi. Đi nấu cơm đi.”

Lúc này hai chị em mới đi ra ngoài.

Từ Tú Chi nói: “Sao Thẩm Thanh Nguyệt nghe được tiếng gió, nhà ta vừa mới định ra. Cũng may đứa nhỏ Chiêu Đệ này hiểu chuyện, nếu không cũng không biết bị nó dạy hư thế nào.”

Từ Tú Chi càng nghĩ càng cả giận nói: “Thẩm Thanh Nguyệt quả thực giống như khắc ta.”

Lưu Ngọc nói: “Chứ sao nữa. May mắn đã phân gia, nếu không còn không biết biến cả nhà thành cái dạng gì đâu.”

Lưu Ngọc ác liệt nghĩ: “Khẳng định là làm buôn bán nhỏ không kiếm được tiền nên muốn tìm cách trở về.”

Từ Tú Chi nói: “Nố muốn về, ta cũng không cho nó về.” Sau đó nói: “Nói với Lý người què một tiếng, ngày mai liền qua đi.”

Mí mắt bà vẫn luôn nhảy, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

Lúc trước một ngàn đồng đã là gà bay trứng vỡ. 500 đồng tiền lễ hỏi này bà ta nhất định sẽ gắt gao nắm ở trong tay.

“Ngày mai? Quá vội đi.” Lưu Ngọc không muốn, cũng không phải do bà ta thương Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là đứa con gái biết làm việc nhất trong mấy đứa con gái, bà còn định giữ nó lại một thời gian nữa.

Từ Tú Chi nói: “Con gái giữ lại cũng là người nhà người khác, con trai mới là người trong nhà. Nhanh lên đi, ngu ngốc.”

Không biết vì sao, Từ Tú Chi giao thủ cùng Thẩm Thanh Nguyệt rất nhiều lần cũng không chiếm được tiện nghi, bà có điểm sợ Thẩm Thanh Nguyệt. Sợ Thẩm Thanh Nguyệt lại hỏng ‘chuyện tốt’.

Lưu Ngọc nghe thấy mẹ chồng nói, cũng không rối rắm, trực tiếp thông tri Lý người què tới đón dâu.

Dù sao trong thôn cũng không có nghi thức gì, chỉ cần báo với thôn trưởng báo một chút, hai người đều nguyện ý, để thôn cho giấy chứng minh, chuyện này liền xong.

Lưu Ngọc ra tới cửa vừa lúc thấy con gái ba Thẩm Phán Đệ đứng ở cửa, lập tức nói: “Thất thần làm gì, còn không mau đi làm việc, nha đầu lười. Khi tao tầm tuổi mày, mỗi ngày phải đi cắt cỏ heo, đào rau dại……”

Thẩm Phán Đệ chạy đi.