Thập Niên 80 Hủy Hôn Tôi Mở Tiệm Cơm Cạnh Xưởng Quốc Doanh

Chương 47

Nhanh chóng Thẩm Thanh Nguyệt qua một bên, nói: “Cháu còn muốn mua gì?” Hôm qua Vân thẩm mới trồng mầm củ cải xuống đất, chờ mấy ngày nữa mới có thể mọc ra.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Vân thẩm, cháu muốn hợp tác với thẩm một chuyện.”

Vân thẩm biết, lúc trước phân gia đều là chủ ý của Thẩm Thanh Nguyệt, không quan tâm hiện tại cuộc sống thế nào, nhưng nhìn cô rất giỏi giang có trật tự, không ai coi cô như trẻ con.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Thẩm có thể giúp cháu thu mua một ít trứng gà không, hai xu một quả, thẩm có thể kiếm chút tiền chênh lệch!”

Vân thẩm vừa nghe: “Cháu muốn mua nhiều không?”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Mỗi ngày một trăm quả.”

Vân thẩm nói: “Được.” Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại nói thời buổi này mở cửa, mọi nhà đều nuôi mười mấy con gà, những người phụ nữ biết chăm sóc, trứng gà đều có thể tích cóp được một rổ.

Đổi ít trứng gà, căn bản không có gì hại.

Thẩm Thanh Nguyệt mua 2 xu 1 quả, Vân thẩm còn có thể ép giá, như vậy một ngày cũng có thể kiếm 5 hào, mười ngày chính là năm đồng, một tháng cũng có mười mấy đồng.

Dù sao Vân thẩm không có việc gì cũng thích đi quanh thôn.

Tiền này không khác gì nhặt được ngoài đường.

Vân thẩm hiện tại nhìn Thẩm Thanh Nguyệt càng ngày càng thuận mắt.

Khen Thẩm Thanh Nguyệt từ đầu đến đuôi: “Ai u, thẩm đã sớm nói, trong mấy đứa tiểu bối Thẩm gia có cháu là có tiền đồ nhất, hiện tại xem xem, không phải thẩm nói đúng thì sao.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cảm ơn thẩm, vậy chuyện đó nhờ thẩm.” Cô đưa hai đồng cho Vân thẩm: “Cái nàt là tiền đặt cọc ạ!”

Vân thẩm không nghĩ tới cô đã chuẩn bị cả cái này.

Ý cười trên mặt càng thêm chân thành: “Aizz, cháu không cần vội vàng đưa tiền. Lần này thẩm nhận trước, lần sau không cần khách khí như vậy. Chúng ta đều ở một thôn, thẩm còn không tin cháu sao.”

Vân thẩm nhìn Thẩm Thanh Nguyệt vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, lại nhìn bộ dáng giỏi giang của cô, may mắn đã phân gia.

Vân thẩm nói: “Có một chuyện, khả năng cháu biết. Bà nội cháu muốn gả Thẩm Chiêu Đệ cho Lý người què ở thôn Đông, muốn 500 đồng tiền lễ hỏi đấy.”

“A?” Thẩm Thanh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, Thẩm Chiêu Đệ là con gái cả của tam phòng, nhỏ hơn một tuổi.

Ngày thường, những việc nặng của tam phòng thì tam thẩm đêu bắt Thẩm Chiêu Đệ làm, rốt cuộc là con gái ruột, cũng vẫn bỏ được?

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cái này cháu thật đúng là không biết, Lý người què hình như đã 35.” Thẩm chiêu đệ mới mười chín tuổi, tính ra, người đàn ông kia còn gần bằng tuổi tam thúc rồi.

Vân thẩm vốn là người thích buôn chuyện, lập tức chọn một chút chuyện nói: “Còn không phải sao. Lý người què trước kia còn từng kết hôn lần hôn, nghe nói là đánh vợ, cái chân kia của hắn là bị anh em nhà vợ cũ đánh què. Chuyện này nháo rất lớn. Có nhà trong sạch nào lại tìm hắn chứ?”

Vân thẩm nói: “Cũng không biết rốt cuộc bà nội cháu nghĩ sao. Tìm một nhà như vậy, cũng không sợ bị người khác chê cười.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Bà ấy mới mặc kệ chết sống của người khác, dù sao kiếm tiền mới là mục tiêu thật sự.”

Nói tới chuyện này, Thẩm Thanh Nguyệt cũng không có hứng thú hàn huyên, đơn giản nói mấy câu, xoay người rời đi.

Cô và chị cả đòi ra riêng, đại khái là trước đây từng đối phó với tam phòng, nên cũng không thân cận với mấy cô gái tam phòng, nhưng đều là phận con gái, đừng nói còn có chút quan hệ thân nhân, dù là người xa lạ, cô cũng không đành lòng trơ mắt nhìn đối phương nhảy vào hố lửa!

Cũng trùng hợp, trên đường Thẩm Thanh Nguyệt trở về, vừa lúc thấy Thẩm Chiêu Đệ và Thẩm Dẫn Đệ ở bên dòng suối nhỏ, hai người đang hì hục giặt một chồng quần áo cao.

Đại khái là tin đính hôn đã truyền ra, cô ấy cố ý chọn một khúc sông vắng người, không nghĩ tới vừa lúc gặp phải Thẩm Thanh Nguyệt.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chiêu Đệ, Dẫn Đệ.”

Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi phân gia, trên mặt Thẩm Chiêu Đệ hiện lên một tia không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Chị.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chị nghe nói, em phải làm mai. Em nghĩ ra sao.”

Một câu của Thẩm Thanh Nguyệt làm hai chị em lập tức cảnh giác, nói: “Sao chị biết, chị nghe ai nói?”

Thẩm Thanh Nguyệt vừa thấy trạng thái này liền cảm thấy không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói: “Bà nội đòi lễ hỏi cao, tùy tiện gả em cho ta, em phải suy nghĩ cho kỹ, phụ nữ một khi chọn sai, kết quả cũng chỉ có bản thân phải chịu.”

Thẩm Chiêu Đệ lập tức buông chậu trong tay xuống, nói: “Chị họ, hôn sự của tôi có cha mẹ trưởng bối giúp đỡ làm chủ, không phiền chị nhọc lòng.”