Thẩm Thanh Nguyệt biết trong thôn chịu ảnh hưởng rất sâu của truyền thống hiếu đạo. Dừng một chút lại nói: “Thẩm gia muốn bán chúng cháu lấy tiền xây nhà, bằng bất cứ giá nào, bọn cháu phải phân gia mới có đường sống.”
Đại Hoa thẩm lập tức nhìn Thẩm Thanh Nguyệt một cái, ngày hôm qua thôn trưởng đã nói Thẩm Thanh Nguyệt là người có dự tính. Hiện tại vừa thấy quả nhiên như thế.
Đại Hoa thẩm nói: “Để thẩm đi cùng hai đứa.”
Mấy người ở chung thời gian không lâu, nhưng Đại Hoa thẩm thật sự rất thích hai chị em Thẩm Thanh Nguyệt, chỉ sợ người nhà bắt nạt các cô.
“Cảm ơn Đại Hoa thẩm.” Hai chị em chân thành nói lời cảm tạ.
Đại Hoa thẩm nói: “Cảm ơn gì chứ.”
Sau đi cùng các cô về nha. Trên đường, không ít phụ nữ ngồi tụm lại một chỗ kể lại chuyện phát sinh sinh động như thật, nhịp điệu ngữ điệu giống như thuyết thư tiên sinh vậy.
Thấy hai chị em Thẩm Thanh Nguyệt cùng Đại Hoa thẩm đi cùng nhau, liền nói: “Mọi người đi đâu vậy.”
Đại Hoa thẩm nói: “Về Thẩm gia xử lý chút việc.”
Người chung quanh vừa nghe vậy, trong ánh mắt tỏa sáng, chuyện hôm qua bọn họ nghe là sự thật. Thẩm Thanh Nguyệt thật sự muốn phân gia!
Đều vây quanh mấy người Thẩm Thanh Nguyệt, hỏi xem ông bà nội bọn họ thế nào.
Trước kia mấy chị em Thẩm gia chỉ biết việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, bị ủy khuất cũng không ai biết.
Hiện giờ thấy có người hỏi, Thẩm Thanh Nguyệt nói đơn giản một chút, người khác hỏi thêm liền ngậm miệng không đáp.
Cô trả lời phi thường xảo diệu.
Dù chỉ vài câu cũng đủ làm người trong thôn triển khai phong phú. Tổng kết chính là, Thẩm gia không ra gì.
Hoàn toàn không coi chị em bọn họ là người. Đuổi các cô tới nhà dưới ngủ, tiền an ủi của cha mẹ cũng bị tịch thu.
Vì lễ hỏi giá trên trời, căn bản mặc kệ điều kiện nhà trai ra sao, ép buộc cô gả đi, nhìn toàn thôn cũng không có người như vậy.
Mấu chốt là ngày thường người Thẩm đểu giả vờ, nhân mô cẩu dạng, một chút đều nhìn không ra trong xương cốt lại là người như vậy.
Thẩm Thanh Nguyệt đi về Thẩm gia. Ngay từ đầu người đi theo còn không nhiều lắm. Chung quanh đều muốn xem náo nhiệt. Sau đó càng ngày càng nhiều người, người đi theo đã thành một chuỗi dài.
Thanh thế dần dần to lớn lên.
Thẩm gia còn đang loạn cào cào. Liền nghe nói hai chị em Thẩm Thanh Nguyệt đã trở lại.
Bà nội Từ Tú Chi tức giận đến gan đau: “Trở lại càng tốt, xem tao có đánh chết hai con nhãi này không.”
Bà ta là người thích thể diện, hai ngày liên tục bị người ta chỉ trỏ, coi thường. Sao bà ta còn dám ra cửa nữa.
Nhị phòng, tam phòng cũng rất bực bối, cũng muốn cùng nhau thu thập hai chị em này.
Chờ đến khi mở cửa ra liền trợn tròn mắt, bên cạnh Thẩm Thanh Nguyệt có không ít người trong thôn.
Từ Tú Chi tức giận, liên thanh nói vài câu: “Đây là định làm gì.”
Thẩm Thanh Nguyệt tới Thẩm gia.
Nhị thẩm Từ Hoa Cúc mấy ngày nay bị đánh lại bị khinh bỉ, căn bản không duy trì nổi khách khí ngoài mặt, trào phúng nói: “Nha. Đây là cô nãi nãi nhà ai, biết trở lại rồi. Muốn tự sát lại muốn chết. Tôi còn tưởng không trở lại chứ. Như thế nào lại về rồi?”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Lần này tôi về là muốn phân gia.”
Một câu châm ngoài thuốc nổ trong lòng Từ Tú Chi: “Muốn phân gia, trừ phi tao chết.” Nhị thúc Thẩm Kiến Thành nói: “Mẹ, có chuyện gì chúng ta về phòng nói.”
Từ Tú Chi vừa thấy bên ngoài sân nhiều người dựng lỗ tai nghe như vậy, lập tức quay người trở về trong phòng.
Nhị thúc Thẩm Kiến Thành ở bên cạnh nói: “Người một nhà không nói hai lời. Phân gia không phải việc nhỏ, có gì về phòng nói.”
Thẩm Thanh Nguyệt biết chủ ý của bọn họ, nhưng hiện tại nửa cái thôn đều ở bên ngoài, Thẩm Thanh Nguyệt cũng không sợ bọn họ.
Vào trong phòng, ông bà, nhị thúc nhị thẩm, tam thúc tam thẩm, cộng thêm chị em Thẩm Thanh Nguyệt nhìn rất đồ sộ. Đại Hoa thẩm muốn vào lại bị nhị thúc khách khách khí mời ra.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chúng tôi muốn phân gia!”
“Nghĩ hay lắm.” Bà nội dẫn đầu nhảy dựng lên phản bác.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “,Không chia nhà cũng được. Về sau việc trong nhà tôi và chị cả sẽ không làm. Cũng trả lại phòng cho chúng tôi.”
Từ Tú Chi nghe vậy, gương mặt co giật: “Việc gì cũng không làm, mày nghĩ mình là thiên kim tiểu thư à, tao nhổ vào.”
Nhị phòng cùng tam phòng cũng thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Lưu Ngọc, đã sớm bá chiếm phòng ở của đại phòng, hiện tại đổi về thì ngang bắt bà ta chết.
“Mày nằm mơ đi.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Còn có về sau nếu ai bức tôi gả chồng. Tôi liền tìm cảnh sát, nói thôn ta có người mua bán người. Đến lúc đó các người cứ đợi bị bắt vào tù đi.”
Hoàn toàn phá hủy mộng đẹp bán chị em bọn họ để xây nhà đẹp.