Thập Niên 80 Hủy Hôn Tôi Mở Tiệm Cơm Cạnh Xưởng Quốc Doanh

Chương 19

Đi ra ngoài một chuyến, không cần hắn cố ý hỏi thăm, liền nghe được đủ chuyện về Thẩm gia, Từ Thiên Việt nghe càng không đúng, thở hổn hển trở về Thẩm gia.

Nhìn người Thẩm gia còn qua loa lấy lệ, trong lòng tức khắc nổi giận: “Mẹ. Chúng ta tới muộn, bỏ lỡ trò hay ngày hôm qua.”

Một câu của Từ Thiên Việt, làm trong lòng người Thẩm gia lộp bộp một tiếng. Bạch quả phụ vội nói: “Chuyện gì vậy?”

Từ Thiên Việt nói: “Vừa rồi con vừa ra ngoài liên được hàng xóm chung quanh kể cho, nói Thẩm Thanh Nguyệt không muốn gả. Nhà mẹ đẻ bên này muốn lấy một ngàn đồng tiền lễ hỏi để xây nhà. Hôm qua Thẩm Thanh Nguyệt còn thiếu chút nữa đập đầu chết.”

Từ Tú Chi vừa nghe liền oán trách không biết là ai nhiều chuyện như vậy. Chuyện nhà bọn họ thì liên quan gì tới mấy người đó.

Từ Hoa Cúc nói: “Bà thông gia, không có chuyện như vậy đâu, đây đều là người bên ngoài nói bậy. Mấy người ghen ăn tức ở vì nhà tôi có mối hôn sự tốt, sau lưng thêm mắm dặm muối, nói bậy bạ. Bà là người thông minh. Sao có thể tin mấy chuyện này?”

Bạch quả phụ một mình nuôi lớn con trai, tính cách cường ngạnh. Nghe con trai nói đã giận tới tím mặt. Lại nghe Từ Hoa Cúc xảo biện, bốp…… tát Từ Hoa Cúc một cái.

“Hay lắm, có phải coi tôi là đồ ngốc hay không.”

Từ Hoa Cúc chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, mặt cũng nhanh chóng sưng to lên.

Bạch quả phụ nổi giận đùng đùng: “Thoải nào vừa tới tôi đã cảm thấy không đúng. Nhà các người có việc gạt tôi. Chuyện tới hiện giờ còn giả thần giả quỷ!”

Bạch quả phụ càng nghĩ càng giận: “Con trai tôi có chỗ nào không tốt, muốn thông minh có thông minh, muốn bộ dạng có bộ dạng. Tiêu một ngàn đồng tiền đón dâu là lễ hỏi cao mà làng trên xóm dưới đều không có, các người còn ra sức khước từ, nếu không phải tôi tới một chuyến, còn không biết sẽ dối trá ra sao đâu.”

Bạch quả phụ cả giận nói: “Đi. Con trai, việc hôn nhân này chúng ta không cần kết.”

Bà ta đi ra sân, còn chưa hết giận, lại phi thật mạnh một tiếng: “Muốn dùng tiền của tôi xây nhà, cũng không soi vào bãi nướ© ŧıểυ xem mình có xứng hay không!”

Người xem náo nhiệt cũng không ít. Bạch quả phụ mang theo con trai đi rồi. Để lại bà mối bốn mắt nhìn nhau.

Bà mối vì chuyện này mà giật dây không ít, vốn tưởng rằng đã ngầm ước định xong, chuyện này sẽ chắc chắn thành. Bà chỉ cần chờ uống rượu tạ môi!

Hiện tại nháo ra như vậy, bà mối nói: “Các người đây là làm ra chuyện gì. Lúc trước là các người cầu tôi tìm một nhà sảng khoái hào phóng. Tôi tốn nhiều tâm huyết. Hiện tại nháo thành cái dạng này, ai u, các người nói phải làm sao bây giờ?”

Bà mối lải nhải không ngừng. Bình thường hôn sự thành, bà mối sẽ có mười đồng tiền bao lì xì. Hiện tại hỏng chuyện, bà mối cũng mặc kệ không màng tất cả bắt Thẩm gia phải trả mười đồng này.

Thẩm gia nào chịu.

Làm bà mối tức giận: “Bà nghĩ thật hay, bà còn có nhiều cháu gái cháu trai chưa kết hôn như vậy. Lúc này không trả tiền, về sau muốn tôi giới thiệu, thì còn lâu.”

Thẩm gia có khổ nói không nên lời.

Thẩm Thanh Nguyệt không bao lâu liền nghe nói.

Mấy ngày hôm trước Thẩm gia còn là đối tượng hâm mộ trong thôn, hiện tại gà bay trứng vỡ. Ép cô cháu gái thành thật phải nóng nảy, Từ Hoa Cúc còn bị thông gia vảo vào miệng.

Bà mối còn mắng bọn họ đủ kiểu, bởi vì mắng thật sự quá khó nghe. Mấy người đàn ông Thẩm gia nghe không nổi, cho bà mối ba đồng tiền đuổi đi.

Trước khi đi bà mối còn hùng hùng hổ hổ.

Mối lo của Thẩm Thanh Nguyệt từ khi trọng sinh tới nay tđã tan biến. Cô biết, Bạch quả phụ không phải người dễ ở chung. Đời trước vì một ngàn đồng tiền cả nhà khom lưng cúi đầu, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý.

Hiện tại Bạch quả phụ và Từ Thiên Việt không nhìn thấy người, còn bị Thẩm gia lừa dối, tất nhiên không thể nhẫn nhịn.

Cuối cùng biến thành Thẩm gia xui xẻo.

Thẩm Thanh Nguyệt nói với Thẩm Mai: “Chị, đi, chúng ta đi nói chuyện phân gia.”

Thẩm Mai bị Thẩm gia khi dễ nhiều năm, vẫn có bóng ma tâm lý. Nghe được lời này liền có vài phần co rúm lại: “Ông bà nội bị chê cười thành như vậy, đúng lúc trong lòng không thoải mái, chúng ta đi qua không phải tìm chết sao.”

Thẩm Thanh Nguyệt lại không đồng ý: “Hiện tại toàn thôn đều biết Thẩm gia muốn bán cháu gái xây nhà, mọi người nhìn Thẩm gia đều không thuận mắt.”

Đây là thời cơ tốt ngàn năm có một.

Thẩm Mai nhận thấy được khi xử lý vấn đề, mình không quả quyết bằng em gái: “Được.” Thẩm Mai mới đi ra, liền thấy Đại Hoa thẩm.

Đại Hoa thẩm nói: “Các cháu đi đâu thế?”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cảm ơn Đại Hoa thẩm thu lưu chúng cháu. Chúng cháu không thể làm phiền thẩm mãi. Chúng cháu hiện tại liền trở về phân gia!”