Lý Xuân Lan suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, quần áo mới phải để đến khi Lâm Đại Tuệ kết hôn mới mặc, bây giờ mặc chờ đến khi kết hôn thì cũng đã cũ, bà nhìn Lâm Hiểu Tuệ: "Mấy đứa ráng nhịn chút nữa, chờ chị kết hôn, thì con cùng với Tuệ Tuệ cũng có đồ của mình để mặc."
Đang nói chuyện, Lâm Đại Tuệ và Lâm Tuệ Tuệ hai chị em nắm tay trở về, thấy Lý Xuân Lan ở chỗ này, Lâm Tuệ Tuệ lập tức hất tay Lâm Đại Tuệ ra, chạy tới bên người Lý Xuân Lan, lắc cánh tay bà, làm nũng nói: "Mẹ, buổi trưa ăn gì, con sắp đói chết rồi."
"Con bé này chỉ biết ăn thôi." Lý Xuân Lan dí đầu cô, xoay người đi nấu cơm, rồi nói với Lâm Hiểu Tuệ: "Vậy mẹ đi nấu cơm trước, ăn cơm rồi đi mượn quần áo cho con."
Lâm Tuệ Tuệ tung tăng đi cùng, trong miệng luôn nói mẹ tốt nhất các loại, khó trách Lý Xuân Lan thương cô như vậy, miệng thật là ngọt.
Lâm Hiểu Tuệ nghiêng đầu nhìn Lâm Đại Tuệ, trừ vấn đề da đen, thì vóc dáng lại rất ổn, khó trách bên đàn trai đồng ý bỏ ra tám mươi đồng cùng với nửa sấp vải làm lễ vật, chỉ là vẻ mặt của cô bây giờ và trước kia cũng không khác nhau lắm, một chút sự vui vẻ của việc được gả đi cũng không có.
"Chị, anh rể tương lai thế nào?" Lâm Hiểu Tuệ thấy bầu không khí có chút lúng túng, tìm chuyện để hỏi.
Nghe được vấn đề này, Lâm Đại Tuệ ngẩn người: "Cứ như vậy đi, sức khỏe em có tốt hơn chút nào không? Chị đi nấu thuốc cho."
"Không cần, ngủ một giấc liền tốt hơn nhiều." Lâm Hiểu Tuệ thấy cô nói sang chuyện khác, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Rốt cuộc là kiểu người đàn ông như thế nào, để cho chị lại không muốn nhắc đến? Không được, cô phải lập tức hành động.
Lâm Hiểu Tuệ trừng mắt nhìn, cười hỏi: "Chị, chị biết đối tượng của Lâm Tú Chi khi nào tới cầu hôn không?"
Anh rể đi cùng người mai mối tới cầu hôn, Lý Hướng Đông kia tới cầu hôn cũng phải đưa theo người làm mai, vậy cô có thể nhờ bà mai giới thiệu chứ?
Còn chuyện được hay không, làm trước nói sau.
Bác cả của Lâm Hiểu Tuệ có hai con trai, một con gái, điều kiện tốt hơn nhà cô một chút. Con gái của ông ấy lớn hơn Lâm Hiểu Tuệ một tuổi, vóc dáng hai người gần giống nhau, Lý Xuân Lan đi tìm cô ấy để mượn quần áo.
Áo tay ngắn trắng in hoa nhỏ, quần màu xanh, còn khá mới, cũng xem như một bộ quần áo tốt. Lúc chị họ Lâm Chí Hồng đến đưa quần áo đã dặn đi dặn lại, rất sợ Lâm Hiểu Tuệ sẽ làm hỏng đồ.
Người ta có thể cho mượn đã là rất tốt rồi, nói mấy câu là bình thường, Lâm Hiểu Tuệ cũng không giận, đảm bảo sẽ không làm hỏng, trở về sẽ giặt sạch.
"Không cần giặt đâu, giặt dễ hư lắm, em cẩn thận đừng làm bẩn là được." Nói xong, Lâm Chí Hồng cầm lấy một túi hạt dưa mà Lý Xuân Lan đưa cho.
Đám người đi rồi, Lâm Tuệ Tuệ bên cạnh bĩu môi nói: "Không phải chỉ có một bộ quần áo thôi sao, có gì đặc biệt đâu."
"Em có giỏi thì nói trước mặt chị ấy đi." Lâm Hiểu Tuệ liếc cô ấy, mặc quần áo vào, tết hai bím tóc. Cô soi mình trong gương, làn da trắng nõn, gương mặt như tranh vẽ, nhưng có hơi gầy, cũng là một thiếu nữ xinh đẹp.
"Chị hai, sao em thấy chị đẹp lên thế." Lâm Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Tuệ: "Ý em không phải là trước kia chị xấu, cũng đẹp đấy, nhưng giờ lại khác, ừm... Dù sao cũng xinh hơn."
Lâm Hiểu Tuệ mím môi khẽ cười, cô biết Lâm Tuệ Tuệ muốn biểu đạt cái gì, không phải là đẹp hơn, mà là khí chất thay đổi.