Đầu tiên, không thể để nguyên thân tùy tiện tìm một người để gả, nhưng những năm này, nhất là nông thôn, những người làm cha mẹ lại rất chú ý đến lời nói của những người mai mối.
Cha mẹ nguyên thân rõ là muốn bán con gái lấy tiền, để cho con trai lớn có thể cưới vợ, nguyện ý ra lễ vật đám hỏi cao để cưới vợ, không phải Trương Tam cũng sẽ là Lý Tứ. Nói cho cùng, Lâm Hiểu Tuệ và chị lớn kết hôn cùng một năm, nghĩa là sau khi Lâm Đại Tuệ kết hôn, lập tức đến phiên cô.
Ngồi chờ chết cũng không phải tính cách của cô, phải nghĩ cách giải quyết tình huống khó khăn trước mắt.
Bỏ nhà ra đi không thể thực hiện được, bây giờ là năm 64, không có thư giới thiệu, thì cô ngay cả huyện thành cũng không đi được.
Đi tìm xin giúp đỡ? Ông bà nội cũng rất tốt, chú bác cô cậu cũng rất tốt, chỉ biết nói cô không hiểu chuyện, thấy anh mình hai lăm tuổi vẫn không kết hôn, cô làm em cũng nên đứng ra giúp đỡ.
Hoặc là khóc lóc, làm loạn rồi dọa treo cổ tự vẫn, theo như tính cách của cha mẹ nguyên thân, đầu tiên sẽ trói lại đánh cho một trận, sau đó liền bỏ đói.
Chạy? Không chạy khỏi, làm loạn? Cũng không thể, bằng hữu thân thích đều đứng về phía cha mẹ, trừ khi tự sát, nếu không thì sẽ chỉ có một con đường là lập gia đình.
Nghĩ tới nghĩ lui, vì bây giờ chỉ có một cách là chủ động đánh tới, cô tự nghĩ cách tìm một đối tượng.
Đang suy nghĩ phải làm sao, trong sân truyền tới tiếng động, hẳn là người nhà trở lại.
"Hiểu Tuệ, thân thể có khỏe chút nào không, mẹ có đi đào thảo dược cho con, một hồi để cho Đại Tuệ nấu cho con uống, chị con bên này cũng đã bàn bạc xong, lễ vật đám hỏi là 80 đồng cộng thêm nửa xấp vải." Mẹ của nguyên thân, Lý Xuân Lan buông đồ xuống, vén màn vải lên liếc nhìn Lâm Hiểu Tuệ: "Ui, ngày mai không thể nằm như vậy được, một lúc nữa mẹ đi mượn quần áo cho con."
"Con đỡ hơn nhiều rồi, mẹ, chị và Tuệ Tuệ đâu?" Tiếp nhận ký ức của nguyên thân, cũng tiếp nhận một vài tình cảm liên quan, kêu mẹ kêu chị cũng thuận miệng.
"Mẹ để cho bọn chúng đến chỗ bác con mượn chút thịt." Lý Xuân Lan thở dài, "Ngày mai người làm mai và đàn trai đến cửa, không có thức ăn, không cá không thịt không ra sao, con nằm đi, mẹ đi mượn quần áo cho con."
Lâm Hiểu Tuệ không nói gì, ngay cả quần áo cũng phải mượn, thật sự thảm quá thảm.
"Mẹ, quần áo mới của chị có phải sẽ nhanh chóng làm xong?" Chị lớn có quần áo mới, đồ cũ có thể để cho cô, dù gì cũng không cần nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường.
Ở nông thôn, mỗi năm mỗi người có phiếu vải bốn thước, nhà bọn họ có bảy người, theo lý mà nói thì không phải ngay cả quần áo mặc cũng không có, nhưng nhà nghèo, mỗi năm đồ vừa tới tay thì liền bán đi, năm ngoái ngược lại là không bán, vậy mà cũng không tới phiên Lâm Hiểu Tuệ, phải giữ lại cho con trai lớn cưới vợ dùng.
Cái này không, vì cho con trai để góp lễ vật đám hỏi, con gái lớn lập gia đình trước, nên sấp vải này để cho Lâm Đại Tuệ.
Nghe tới quần áo mới, Lý Xuân Lan cảnh giác nói: "Quần áo này nhưng là hỷ phục của chị con, ai cũng không mặc được."
Lâm Hiểu Tuệ dở khóc dở cười: "Mẹ nói cái gì vậy, con nói là chị có quần áo mới, thì quần áo bây giờ chị mặc cho con, cũng không cần ra ngoài mượn quần áo."