Vạn Người Ghét Này, Tôi Không Làm!

Chương 29

Tô Tinh Dao phát sốt.

Sau khi bị NG và ngâm nước quá lâu, lớp bọc y tế cậu tự quấn cho bản thân đã bị ngâm ướt mất, vết thương trên cơ thể cũng bị nước sông nhiễm bẩn, bây giờ vẫn đang bị nhiễm trùng sưng lên.

Đoàn làm phim đã đưa cậu đến bệnh viện kịp thời, nhưng vài giờ trôi qua, nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhân viên của đoàn làm phim còn nhiều việc khác phải làm, sau khi bác sĩ nói Tô Tinh Dao đã an toàn, bọn họ lần lượt rời khỏi bệnh viện.

Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Minh Xuyên ở lại phòng bệnh.

Thẩm Hoài Hi đang ở bên ngoài nói điện thoại với Tưởng Tử Hàng, còn Tiểu Ngư đã bị cậu ta gọi lên ngủ trên chiếc ghế sô pha bên ngoài phòng VIP.

Tiểu Ngư rất lo lắng cho Tô Tinh Dao, kỳ thực muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu.

Nhưng Tần Minh Xuyên là nhà đầu tư của "Hoa Lạc Lưu Ly", lại là ông chủ lớn của công ty quản lý Tô Tinh Dao.

Cô chỉ là một người làm công ăn lương nho nhỏ, mặc dù lo lắng cho Tô Tinh Dao nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha lo lắng suông và chờ đợi Tô Tinh Dao tỉnh dậy.

Lại thêm nửa tiếng trôi qua, ngay cả Tiểu Ngư cũng đã ngủ, trong phòng bệnh cũng không còn tiếng động, đột nhiên trở nên vắng lặng.

Tần Minh Xuyên đi đến bên cạnh Tô Tinh Dao, sau khi nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc của cậu, thì rơi vào trầm tư.

Anh ta và Tô Tinh Dao trên danh nghĩa còn có hôn ước, nhưng trên thực tế hai người bọn họ đã lâu lắm rồi không gặp nhau.

Nói một cách chính xác, từ khi anh ta phát hiện ra Tô Tinh Dao đang dùng hôn ước ngày bé cha mẹ đùa giỡn định ra để nhầm vào Thẩm Hoài Hi, anh ta đã không nói chuyện đàng hoàng với cậu được mấy câu.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy đối phương hôn mê mãi không tỉnh, những ký ức của bọn họ từ thời trung học, lại lơ đãng từng chút từng chút hiện lên.

Lúc đó, anh ta đang học tại một trường quý tộc, chỉ cách trường Nhất Trung của Tô Tinh Dao một bức tường.

Mỗi ngày, anh ta đều mặc đồng phục và thẻ học sinh mượn được của trường Nhất Trung để giả vờ là học sinh của trường, nghênh ngang đến trước cửa lớp học Tô Tinh Dao đợi cậu tan lớp tự học buổi tối.

Khi Tô Tinh Dao có tiết thể dục, anh ta sẽ cố ý trốn học để đến chơi bóng rổ cùng cậu.

Khi đối phương lên bục nhận giải nhất cấp trường, anh ta sẽ vô cùng kiêu ngạo dẫn theo các anh em ngồi trên bức tường cao của sân thể dục rồi đi đầu vỗ tay cho cậu.

Mỗi lần anh ta làm ra những điều khiến người bình thường xem là khác người này, Tô Tinh Dao luôn khẽ cười dịu dàng nhìn anh ta, ánh mắt sáng ngời.

Giống như rất nhiều năm về trước tại nhà em họ, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy người này vậy.

Chàng trai thanh tú trong nắng chiều nhỏ giọng giảng dạy cho em họ, ánh mặt trời ấm áp kéo chiếc bóng mảnh khảnh của cậu trở nên thật dài.

Khi đó cậu đang chuyên chú phụ đạo cho em họ, đột nhiên bị một người lạ như anh ta làm gián đoạn, cậu cũng không trách cứ hay ngạc nhiên.

Chỉ là khẽ cười một tiếng với anh, nụ cười như ánh nắng ấm áp tháng tư mềm mại bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt của Tần Minh Xuyên rơi vào khuôn mặt vẫn như cũ không có chút huyết sắc của Tô Tinh Dao.

Anh ta phát hiện sau một khoảng thời gian không gặp, đối phương thực sự đã gầy đi rất nhiều.

Loại gầy gò bệnh tật này, khiến chàng thanh niên ấm áp luôn mang theo ý cười hiện lên trong ký ức của anh ta, cũng trở nên tưởng như hai người khác biệt.

Nhìn thấy bộ dáng Tô Tinh Dao bây giờ suy yếu như vậy, Tần Minh Xuyên không khỏi tự hỏi trong lòng.

Tại sao cậu lại biến thành bộ dạng như thế này?

Dường như từ khi trở về Thẩm gia, nụ cười trên khuôn mặt của Tô Tinh Dao càng ngày càng ít đi.

Gương mặt cũng không còn thả lỏng, luôn có dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Cậu không còn thích nói chuyện, cũng không còn thích cười, chẳng hiểu tại sao cậu lại tự vây mình vào một bức tường lấp kín trong lòng, cô lập ngăn cách mọi người ở bên ngoài.

Cũng từ đó, anh ta nhận ra tâm tư của đối phương càng ngày càng sâu, và mối quan hệ với mọi người cũng càng ngày càng kém.

Nếu không phải trở về Thẩm gia thì tốt biết mấy...

Tần Minh Xuyên thở dài nhìn Tô Tinh Dao, nhỏ giọng chất vấn.

"Người trước kia rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

...