Trong khi đó, Tô Tinh Dao đã ngã xuống nước lần thứ bảy vì nhiều lý do khác nhau.
Bởi vì lỗi của anh ta, Tô Tinh Dao đã đứng trong nước ngâm mình mấy giờ đồng hồ.
Trong phim, trang phục của Tưởng Tử Hàng vô cùng lộng lẫy, dày dặn và cổ áo có lót lông, mặc nhiều lớp nên không lạnh chút nào.
Nhưng nhân vật mà Tô Tinh Dao đóng thì sống rất thảm, chỉ mặc một chiếc áo mỏng và trước đó còn bị ướt, giờ đây cảm giác đều ướt sũng.
Gió đêm lạnh đã thổi đến nơi cậu đang đứng, Tô Tinh Dao cảm thấy da thịt trên cơ thể mình đều lạnh lẽo.
Một cảnh quay đã kéo dài đến mười giờ tối.
Trong khi chuẩn bị quay cảnh từ nhiều góc độ khác nhau, lần thứ hai Tưởng Tử Hàng đẫy Tô Tinh Dao xuống nước với lý do "không kiểm soát được lực đẩy", Tô Tinh Dao cũng đã lạnh lùng cảnh cáo.
"Đừng có làm những trò cỏn con này nữa, nếu còn cố ý như vậy, đừng trách tôi không khoan nhượng."
Làn da trắng bệch dưới ánh trăng trông có vẻ đẹp yếu đuối.
Khi Tô Tinh Dao lạnh lùng nói lời này, hình ảnh này trùng khớp với thiết lập của một người đẹp bệnh tật từ khi còn nhỏ.
Cậu biết rằng Tưởng Tử Hàng luôn thích chơi những trò trẻ con nhằm bắt nạt cậu.
Giống như người bạn tốt của anh ta Thẩm Hoài Hi đã từng làm, luôn tìm cách tạo hiểu lầm để bắt nạt cậu.
Trước đây, cậu luôn thấy hành động của họ rất trẻ con, cũng không muốn để ý nhiều đến họ.
Vì vậy, thường ngày cậu luôn cố gắng tránh tiếp xúc với họ.
Nhưng giờ đây cậu nhận ra rằng cậu đã sai.
Bởi vì sự lạnh nhạt thờ ơ của mình thực sự khiến họ cảm thấy cậu dễ bắt nạt hơn, từ đó trở nên ngày càng không kiểm soát.
Tô Tinh Dao nhìn Tưởng Tử Hàng một cái, nói xong câu đó rồi đứng dậy và đi lên bờ.
Lần đầu tiên Tưởng Tử Hàng thấy Tô Tinh Dao nói chuyện với anh ta một cách lạnh lùng như vậy.
Có một khoảnh khắc, anh ta thực sự bị đối phương làm cho sợ hãi.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh ta lại cảm thấy Tô Tinh Dao không có nhiều fan như mình, tự mình tại sao lại sợ cậu?
Sau khi nghĩ như vậy, anh ta đã không để ý đến lời nói của Tô Tinh Dao nữa.
Và khi bắt đầu quay lại, anh ta lại cố ý làm lại những trò cũ.
Nhưng lần này, anh ta nhận ra rằng khi đẩy người, thì Tô Tinh Dao, người trước đó vốn đứng im không động, thì bây giờ lại bất ngờ bước sang một bên.
Tưởng Tử Hàng dùng sức lực lớn, nhưng lại đánh trượt.
Một giây sau, anh ta mất thăng bằng và ngã xuống nước như một con chó ăn phải phân vậy.
Nước bắn lên cao vài mét.
Tưởng Tử Hàng hoàn toàn không nhận ra tình hình này, vì bị kinh sợ nên anh ta vẫn đang bối rối ở trong nước.
Sau khi nuốt một lượng lớn nước bẩn, cuối cùng anh ta cũng được người quản lý đến muộn giúp đỡ.
Nước bẩn của con sông tràn vào dạ dày, Tưởng Tử Hàng uống một lúc đầy cả bụng.
Sau khi ho hen vì sặc nước, khi nhớ đến nước ở đây rất bẩn, anh ta lại bắt đầu nôn mửa liên tục.
Lúc này, Tưởng Tử Hàng không còn vẻ quý phái như trước nữa, hình ảnh anh ta như một con gà bị ngâm nước, nước mắt nước mũi đều trộn lẫn với nhau, hình ảnh của anh ta hoàn toàn mất đi.
Nhìn thấy vẻ đáng thương của Tưởng Tử Hàng người quản lý không kìm lòng được, ngay lập tức trỏ vào mặt Tô Tinh Dao, "Cậu làm gì vậy? Cố ý gϊếŧ người à?"
Đối mặt với sự chỉ trích của quản lý của Tưởng Tử Hàng, Tô Tinh Dao đứng thẳng ở đầu thuyền nhưng lại rất bình tĩnh.
Cậu lau nhẹ giọt nước bắn lên mặt rồi nhìn Tưởng Tử Hàng một cái.
Dưới ánh trăng, cậu nhẹ nhàng nhếch môi, "Câu hỏi này nên hỏi anh ta chứ."
Quản lý của Tưởng Tử Hàng bất ngờ, không ngờ Tô Tinh Dao lại trực tiếp phá vỡ bí mật giữa họ.
Quản lý của Tưởng Tử Hàng biết mình sai, nhưng không thể nuốt lời.
Vì vậy lại muốn phản bác Tô Tinh Dao.
Nhưng khi vừa định mở miệng, thì Thẩm Hoài Hi bất ngờ xuất hiện và ngăn lại.
Thẩm Hoài Hi không ngờ rằng, mình đến thăm Tưởng Tử Hàng với Tần Minh Xuyên vào giữa đêm, lại chứng kiến một cảnh tượng hấp dẫn như vậy.
Sau khi thưởng thức xong màn kịch này, cậu ta nhìn một cái thâm ý về phía Tần Minh Xuyên, rồi mới đi đến phía Tưởng Tử Hàng.
Tô Tinh Dao cũng chú ý đến Thẩm Hoài Hi.
Nhưng lúc này, cậu cảm thấy da chân nóng rát, cũng có chút chóng mặt.
Chỉ nhìn một cái bằng ánh mắt, rồi đi về chỗ nghỉ ngơi.
Tần Minh Xuyên đã lâu không gặp Tô Tinh Dao, chợt đứng im một lúc, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tô Tinh Dao.
Lúc này, một tia sáng chiếu vào khuôn mặt của Tô Tinh Dao.
Tần Minh Xuyên mới nhận ra rằng, khuôn mặt của cậu đã trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Thấy Tô Tinh Dao không ổn, Tần Minh Xuyên bước đến gần cậu đưa tay muốn giúp đỡ.
Nhưng khi tay anh ta vừa chạm vào tay áo của Tô Tinh Dao, cậu đã trực tiếp tránh né mà không để lại dấu vết.
Không để ý đến sự thất vọng trong mắt của Tần Minh Xuyên, Tô Tinh Dao nhận lấy điện thoại mà Tiểu Ngư đã đưa.
"Tô Tô, là dì Trương gọi đấy."
Tô Tinh Dao cảm thấy kì lạ khi dì Trương lại gọi vào giữa đêm, nhưng lo lắng có việc gì nên cậu ngay lập tức nhấn nút trả lời.
"Dì..."
Cậu vừa mở miệng, liền cảm thấy trước mắt mình mờ đen.
Rồi cơ thể cậu mềm đi, trực tiếp ngã gục xuống.