"Sức khoẻ mẫu thân vốn đã không tốt, nay lại bị như vậy, tinh thần nhìn không tốt, Diệp thái y từng nói qua, bà cần phải an tâm tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể chịu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa, nên con muốn đưa mẫu thân đến biệt viện tĩnh dưỡng một thời gian, chờ sức khoẻ bà ổn định, lại đưa bà quay về..."
Uông thị nghe được lời này của Việt Dung suýt chút nhảy dựng lên.
Đưa Liễu thị ra khỏi phủ dưỡng bệnh?
Chuyện này sao có thể chứ!!
Tuy bà ta không muốn nhìn thấy vị đại tẩu đã từng đè ép trên đầu bà ta nhiều năm kia, nhưng nếu Liễu thị để rời khỏi Phủ Quảng An Bá ở biệt viện trên danh nghĩa của nữ vào thời điểm này, thì tội danh "ngược đãi quả tẩu, giả nhân giả nghĩa" liền thật sự biến thành sự thật trong mắt mọi người. Đến lúc đó ác danh " chỉ một quả tẩu đáng thương cũng không dung được" liền úp lên đầu phu thê bà, bọn họ còn mặt mũi nào mà sống ở kinh thành này được nữa.
"Hài tử ngoan, lời con nói rất lý, chỉ là chuyện này sao có thể phiền con lo lắng được chứ, bá phủ chúng ta có một căn biệt viện ở thành tây rất yên tĩnh lại tao nhã lịch sự, không bằng đưa mẫu thân con tới đó tĩnh dưỡng đi. Con yên tâm, nhị thẩm nhất định sẽ cho người hậu hạ thật tốt, tuyệt đối không để chuyện như hôm nay xảy ra nữa."
Uông thị vẻ mặt khổ sở nói tiếp: "Nếu con vẫn không yên tâm, cũng có thể tự mình cho người qua chăm sóc..."
Phản ứng cũng rất nhanh, Việt Dung hơi híp mắt, cắt ngang lời bà nói: "Nhị thẩm nói quá lời rồi, chất nữ sao có thể không tin tưởng ngài chứ, chỉ là biệt viện kia có một suối nước nóng, rất thích hợp cho việc dưỡng bệnh, nên mới muốn đưa mẫu thân qua đó. Nhị thẩm xem một mảnh hiểu tâm này của con, mà đồng ý có được không."
Ý định nháy mắt bị phá hỏng, Uông thị: "...."
Nha đầu chết tiệt này trước giờ chỉ biết chỉ tay năm ngón, từ lúc nào lại học được thủ đoạn mềm mỏng rồi?
Trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Ta biết con một lòng muốn báo hiếu, chỉ là lão phu nhân vẫn luôn rất quan tâm đến đại tẩu, chuyện này vẫn nên chờ lão phu nhân về, nói một tiếng với lão phu nhân mới được, nếu lão phu nhân quay về không thấy đại tẩu, nhất định sẽ rất lo lắng."
Bà ta muốn dùng lão phu nhân để kéo dài thời gian, nhưng Việt Dung đã hạ quyết tâm muốn cứu mẹ vợ ra khỏi khổ ải này, sao có thể dễ dàng thoả hiệp được.
Hắn thở dài, vẻ mặt vô tội lại có phần bất đắc dĩ nói: "Đúng là nên như vậy, nhưng hiện giờ mẫu thân con tình trạng thật sự không tốt, chất nữ không dán trì hoãn lâu. Nhị thâm yên tâm, tổ mẫu bên kia con sẽ tự mình giải thích, cầu tổ mẫu thông cảm và tha thứ, còn bây giờ vẫn nên để sức khoẻ và tình thần của mẫu thân ôn đỉnh trước rồi nói sau."
Uông thị nghe thế càng nóng nảy, nhưng Việt Dung căn bản không cho bà thời gian phản ứng lại, vừa nói xong liền quay sang phân phó Tê Lộ: "Ngươi đi đưa phu nhân đi biệt viện, sau đó sai người mời Diệp thái ý tới, chờ lễ cập kê của Lục muội kết thúc, ta sẽ lập tức qua đó."
Tê Lộ ngoài mặt nhìn như đang tức giận, kỳ thật đã sớm bị tình huống trước mặt làm cho ngây ngốc.
Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ thành ra thế này —— cô nương nhà nàng từ lâu đã muốn đưa phu nhân ra khỏi phủ sống một mình, nhưng phủ Quảng An Bá nhất quyết đều không chịu tha người. Cô nương đã cố gắng nhiều lần nhưng đều không thành công, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý định này. Sau vừa dụ dỗ vừa đe doạ phu nhân tam phòng Mai thị, để bà ta nhìn chằm chằm nhị phòng, đồng thời âm thầm chăm sóc mẫu thân mình.
Tính cách Mai thị nhát gan yếu đuối nhưng lại là người thông minh, do dự một chút liền đồng ý ---- mặc dù địa vị trong phủ không cao, nhưng dù sao cũng là chủ tử, muốn âm thần giúp đỡ Liễu thị cũng không phải việc gì khó.
Để báo đáp lại, Tô Cẩm đáp ứng dùng thân phận Thế tử phu nhân Trấn Bắc Vương giúp đỡ hai nữ nhi của tam phòng, đây cũng là lý do nàng đồng ý làm tán giả cho Lục cô nương.
Lại không nghĩ tới còn chưa kịp bắt đầu, đã xảy ra chuyện như vậy....
Tê Lộ nhìn gương mặt tái xanh của Uông thị và vẻ mặt sợ hãi của Mai thị, lại nhìn sang "cô nương nhà mình" khoé mắt đỏ ửng, mặt đầy lo lắng, Thế tử gia so với Thế tư phu nhân chân chính lại càng đoan trang ưu nhã, làm người thườn tiếc, trong lòng mờ mịt không rõ.
Cô nương nhà nàng cố gắng lâu như vậy, nhiều lần tranh đấu đều không thành công, Thế tử gia chỉ dùng dăm ba câu liền có thể thu phục?!
Yếu đuối chỗ nào chứ?
…… Phi phi phi, yếu đuối cái gì mà yếu đuối, thế tử gia nhà nàng chính là tiên quân chuyển thế! Một chút chuyện này không phải rất bình thường sao?
Tê Lộ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy sỡ hãi giật mình một cái, liền ngay lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đi nhanh đến tiểu viện của Liễu thị.
Uông thị muốn ngăn cản nàng ta lại, gấp đến mức sắc mặt hết trắng lại đen, nhóm quý phu vây xem thấy thế, đều tiến lên khuyên bảo một hai câu: "Thế tử phu nhân là người hiếu tâm, bá phu nhân liền tùy ý ngài ấy đi!"
“Đúng vậy, tuy thời nay không có đạo lý mẫu thân đi theo nữ nhi xuất giá, nhưng không phải tình huống của đại phu nhân đặc thù sao, mà thế tử phu nhân cũng đã nói chờ đại phu nhân dưỡng bệnh tốt liền đưa bà ấy trở về, bá phu nhân cần gì phải kích động chứ?"
"Đúng đó, còn về lão phu nhân bên kia, thế tử phu nhân cũng nói sẽ tự mình giải thích với lão nhân gia, Bá phu nhân không cần lo lắng..."
Uông thị nhìn mấy người nhìn như đang khuyên bảo an ủi bà, kỳ thật trong lòng đang châm chọc, vui sướиɠ khi bà gặp hoạ, tức giận đến thở không thông, trước mặt liền tối sầm.
“Phu nhân!” Nha hoàn thét chói tai chạy lên đỡ lấy bà.
Việt Dung liếc mắt qua nhìn, đúng là ngất xỉu thật.
******
Cuối cùng trò khôi hài này vì Uông thị ngất xỉu bị mấy nha hoàn vội vàng nâng đi mà kết thúc.
Việt Dung làm bộ kiểu"Ta rất thương tâm, rất lo lắng mẫu thân, nhưng cố gắng kiên cường để làm xong chuyện nên làm" trước mặt mọi người, đăc biệt còn rất chân thành xin lỗi Mai thi và Lục cô nương.
Mọi người ai cũng an ủi một hai câu, chỉ có Mai thị sắc mặt trắng bệch, tươi cười vô cùng miễn cưỡng.
Việt Dung cho rằng bà ta tức giận vì hắn và Uông thị làm ầm ĩ trong ngày quan trọng trong cuộc đời của nữ nhi bà, tuy là làm ầm ĩ trước giờ lành diễn ra buổi lễ, nhưng ít nhiều cũng có ảnh hưởng, bà ta không vui cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sau đó hắn liền phát hiện, Mai thị không phải là tức giận, mà giống như ... Chột dạ, sợ hãi?
Trong lúc vô tình ánh mắt hai người chạm vào nhau, sắc mặt bà ta liền thay đổi, vội chuyển tầm mắt, không dám ngẩng đầu nhìn lên nhìn về mấy vị phu nhân bên này, Việt Dung trong lòng buồn bực, phát hiện bà ta có chút mờ ám.
Là đang chột dạ sợ hãi sao?
Vì sao chứ? Bà ta chột dạ cái gì? Sợ hãi cái gì chứ?
Thê tử nhà hắn nói qua hai phu thê tam phòng luôn quan tâm chăm sóc hai mẹ con nàng, cho nên nàng mới đồng ý làm tán giả cho Lục cô nương. Vậy quan hệ của bọn họ phải rất tốt mới đúng chứ, nhưng Mai thị....
"Phu nhân, đã đến giờ lành làm lễ rồi." Lúc Tam lão gia từ bên ngoài đi đến, Mai thị mới hoàn hồn, vội đứng lên đi qua chỗ ông.
Phu thê tam phòng là cha mẹ của Lục cô nương, hai người hôm nay chủ yếu là tiếp khách và đọc diễn văn trong lễ cập kê.
Việt Dung hành lễ thỉnh an với vị tam thúc này, dựa theo chỉ dạy của ông, liền bắt đầu tự mình làm chuyện của một tán giản nên làm.
(Tán giả: trước mình có chú thích rồi á, nhưng mình tìm hiểu thêm thì tán giả ngoài đọc diễn văn, còn sẽ là người làm lễ chải tóc cho cô nương đó trong lễ cập kê.)
Quá trình diễn ra buổi lễ rất thuận lợi, không xảy ra bất kì sai lầm nào.
Việt Dung thấy lễ cài trâm đã xong, các khách quý đều đã đứng dậy cáo từ, hắn cũng chuẩn bị đứng lên rời đi, không ngờ vừa mới xoay người, đã bị Mai thị gọi lại.
Tuy rằng cảm thấy Mai thị có gì đó không thích hợp, nhưng trong lòng hắn lo lắng tình huống của Liễu thị bên kia, lại không biết rõ chuyện giữa hai người Tô Cẩm và Mai thị, cũng không muốn tìm hiểu, chỉ nghĩ sau khi quay về sẽ nói với Tô Cẩm một tiếng, để nàng chú ý một chút. Không ngờ Mai thị lại tự đưa mình tới cửa...
Con ngươi Việt Dung hơi loé, học theo dáng vẻ ưu nhã của Tô Cẩm xoay người, ôn nhu cười nhìn về phía Mai thị: "Tam thẩm?"
Mai thị nhìn thấy nụ cười này của hắn chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì bật khóc.
Đại chất nữ sao ngày càng đáng sợ hơn trước vậy??!
Trước kia nếu ai chọc đến nàng thì cùng lắm là bị đánh cho một trận, nằm trên giường mấy ngày, nhưng trước mắt....
Nghĩ tới Uông thị vừa rồi bị hắn làm cho á khẩu không phản bác lại được, còn bị lột gương mặt giả nhân giả nghĩa trước nhiều người, cuối cùng tức giận đến mức ngất xỉu kia, cả người Mai thị run lên bần bật.
Quá hung tàn…… Thật sự quá hung tàn!
"Tam thẩm trong người có chỗ nào không khoẻ sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?
Việt Dung không biết bà ta đang hoảng sợ, tươi cười càng thêm "dịu dàng ôn nhu". Mai thị cả người run lên, không nhịn được lùi lại hai bước: "Xin lỗi! Ta...Ta sai rồi, ta đảm bảo, sẽ không có lần sau nữa!"
Đột nhiên không kịp phản ứng lại, Việt Dung: "....Hả?"
Bà ta đang nói cái gì vậy???
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng tươi cười trên mặt hắn không hề thay đổi, chỉ hơi nhướn mày nhìn qua, càng làm tăng thêm phần cao thâm khó đoán.
Cảm thấy "Đại chất nữ" này có thể ngay lập tức vén tay áo lên đánh bà một trận, Mai thị càng hoảng sợ, vội vàng đuổi hết người hẩu hạ trong phòng ra ngoài, vẻ mặt áy náy bất an nói: "Lục Tuyết tuy là người của ta, nhưng ta thật sự không biết vì sao nàng ta lại giúp đỡ Lâm ma ma. Chuyện Đại tẩu bị…… Bị Lưu ma ma ngược đãi, ta thật sự không hề hay biết gì... Ta thừa nhận! Thừa nhận là do ta sơ suất, nhưng con yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, cho con một công đạo!”
Đại nha hoàn Lục Tuyết bên người Liễu thị lại là người của bà ta?? Việt Dung ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại. Lại thấy Mai thị này nói chuyện một chút cũng không có dáng vẻ nào của trưởng bối, mà lại còn mang theo ngữ khí sợ hãi...
Hắn tặc lưỡi một cái, hình như trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra bí mật gì đó??
Trong lòng rất kinh ngạc, rất hoài nghi, nhưng trên mặt nửa phần cũng không lộ ra, vẫn mỉm cười nhìn Mai thị, một chút cũng không nhìn ra hắn đang tức giận hay vui vẻ....
Mai thị thấy "Đại chất nữ" không nói lời nào, trong lòng càng thêm bất an, căng da đầu nói: "Con nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy rồi, có thể bỏ qua chuyện này không, ta vẫn luôn quan tâm chăm sóc đại tẩu, còn còn....còn có thể không? Mấy lần đại tẩu bị người khi dễ ta đều cho người báo tin cho con.... Tuy hiện giờ đại tẩu xuất phủ ra ngoài, nhưng rốt cuộc bà ấy cũng là đại phu nhân phủ Quảng An Bá, một ngày nào đó cũng sẽ phải quay về, cho nên con xem hợp tác giữa chúng ta, có phải hay không..."
Mai thị sợ Tô Cấm, sợ nàng nổi giận lên sẽ đánh mình một trận, càng sợ nàng dưới cơn tức giận sẽ cắt đứt hợp tác gữa hai người ---- tam phòng là con vợ lẽ, ở trong phủ vẫn luôn bị chèn ép, cuộc sống thật sự không tốt, mấy năm nay may có Tô Cấm là Thế tử phu nhân Trấn Bắc Vương phủ trong sáng ngoài tối âm thầm giúp đỡ bọn họ, mới dần dần có chút khởi sắc, địa vị trong phủ cũng tốt.
Mai thị đã nếm qua được chỗ tốt, làm sao có thể nguyện ý quay về những ngày tháng trước đây chứ?? Vậy nên mới không đợi Tô Cấm chất vấn, liền chủ động đứng ra nhận sai.
Bà ta lúc này nửa điểm bộ dáng của trưởng bối cũng không có, nếu để người khác nhìn thấy, sẽ cảm thấy bộ dạng này của bà ta thật đáng xấu hổ, thật buồn cười. Nhưng Mai thị không thèm để ý, đối với bà nói, có thể có được chỗ tốt mới là quan trọng nhất.
Việt Dung ánh mắt quái dị nhìn bà hồi lâu, cười nói: "Tam thẩm, chuyện này ta sẽ suy xét."
Hợp tác? Báo tin?
Thật đúng là không ngờ....
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chủ: Tam thẩm tâm địa thiện lương, đối xử với tức phụ nhi nhà ta và mẹ vợ đều luôn quan tâm chăm sóc, ta nhất đinh phải cười thật ôn nhu với bà.
Mai thị:…… Sợ hãi, quá sợ hãi.