Không chỉ có Mai thị ngây ngốc không hiểu gì, đến cả Uông thị cũng thế.
Từng bị đại chất nữ hung ác đánh cho một trận đến nửa tháng không xuống nổi giường, răng cửa suýt chút nữa đã không còn, Uông thị lúc này còn cảm thấy kinh sợ hơn nhiêu so với Mai thi
Nha đầu chết tiệt kia lại muốn làm cái gì vậy?!
"Có chuyện gì vậy? Ai dám khi dễ Thế tử phu nhân nhà vậy?"
"Đúng vậy, xảy ra chuyện gì vậy? Sao phu nhân lại khóc chứ?"
Tuy là lưu lại quá nhiều bóng ma không thể xoá nhoà trong lòng đám người người Uông thị, nhưng trước mặt người ngoài Tô Cẩm trước giờ đều là lời nói nhỏ nhẹ, đoan trang ôn nhu, bởi vậy mấy quý phụ nhân đến làm khách và Việt Dung đều không Tô đại cô nương là một nữa bá vương cứng đầu to gan.
Thấy một màn như vậy, các vị phu nhân đầu tiền là kinh ngạc, sau đó đứng lên trên mặt lộ vẻ quan tâm hỏi thăm. Có người một lòng muốn trèo được lên Trấn Bắc Vương phủ, tỏ vẻ nói: "Khi dễ thế tử phu nhân chính là khi dễ ta, Thế tử phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ không tha cho người đó."
Khoé mắt Uông thị giật giật một cái, lấy lại tình thần.
Trong phủ này từ trên xuống dưới, ai mà có lá gan bắt nạt nàng chứ? Không nói đến tình tình "người đánh ta một cái, ta tất trả lại ba quyền" kia của nàng, chỉ cần cái địa vị Thế tử phu nhân Trấn Bắc Vương phủ thôi, cũng đã đủ áp đảo người khác rồi!!
Lại nghĩ đến Việt Dung vốn là con rể bà chọn cho nữ nhi nhà mình, lại bị dã nha đầu chết tiệt kia cắt ngang, Uông thị liền cảm thấy buồn bực. Làm một người thẩm thẩm "rộng lượng đầy lòng yêu thương", cho dù buồn bực bà cũng không thể biểu hiện ra ngoài được. Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn ép xuống, bước nhanh ra đón người quan tâm nói: "Hài tử ngoan, đừng khóc, nhìn xem đều trôi hết phấn son rồi. Đi, thẩm thẩm mang con đi rửa mặt, rồi nói cho thẩm thẩm biết rốt cuộc là có chuyện gì..."
Ngoại hình Uông thị không tính là xinh đẹp, nhưng khí chất dịu dàng, mặt mày rộng lượng, nhìn rất thân thiết, đặc biệt là thần sắc quan tâm lại đầy thương tiếc trước mặt này, càng làm cho người ta không nói ra được nửa phần không tốt.
Bà nói xong liền kéo "Tô Cẩm" rời đi, nhìn vẻ ngoài quan tâm "đại chất nữ" kia của bà, kỳ thật là sợ hắn trước mặt mọi người làm bậy, nên muốn ngăn cách tầm mắt của mọi người.
Việt Dung làm sao có thể làm theo ý bà ta chứ? Nhanh nhẹn nghiêng người tránh khỏi tay bà ta, vẻ mặt kích động đem mọi chuyện nói ra.
Hắn vừa nói vừa khóc, khoá đến hoa lê đái vũ, bộ dáng nức nở làm cho các nữ khách không biết tính cách thật của Tô Cẩm thương tiếc không thôi, chỉ là mấy người Uông thị quá hiểu Tô Cẩm nhìn chỉ thấy lạnh hết cả người. Khó chịu thì khó chịu nhưng vì mấy vị cô nương khác trong phủ, các nàng đành phải cắn răng chịu đựng, bằng không để người ta biết đại cô nương của phủ Quảng An Bá là một con cọp cái hung ác, các cô nương khác sẽ bị làm hỏng thanh danh còn bị mọi người ghét bỏ, đến lúc đó làm sao có thể gả ra ngoài được nữa chứ.
(Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Tô Cẩm làm càn ở trong phủ, thậm chí là trước mặt trước mặt, về chuyện này —— lão phu nhân phủ Quảng An Bá cũng tốt, phu thê Quảng An Bá cũng tốt, bọn họ đều là người cực kì sĩ diện, nắm được điểm này chẳng khắc nào nắm được chỗ hiểm của bọn họ. Hơn nữa tuy nàng rất hung ác, nhưng cũng không hồ nháo, chỉ khi có người khi dễ hoặc làm hại đến chính mình hoặc mẫu thân cùa nàng thì mới phản kích lại, dần dần bọn họ cũng không dám để đám hạ nhân hay con cháu trong phủ khắt khe khó dễ hai mẹ con nàng.
Bất quả chỉ là bỏ ra chút tiền nuôi dưỡng, lại có thể kiếm được thanh danh tốt "rộng lượng nhân ái", đối với bọn họ cũng không có gì không tốt. Ngược lại, nếu bọn họ chọc cho nha đầu kia nóng nảy điên tiết lên, chỉ sợ nàng quay đầu liền kéo tất cả mọi người đồng quy vu tận.
Một bé gái mồ côi cha, mẹ lại điên dại, bị huỷ hoại cũng không có gì đáng tiếng, nhưng còn các cô nương khác trong phủ, đặc biệt là hai khuê nữ của Uông thị, là hòn ngọc quý trên tay lão phu nhân và phu thê Quảng An Bá, bọn họ không thể vì Tô Cẩm mà bị liên luỵ được.
Bởi vậy, hai mẹ Tô Cẩm chỉ chịu khổ mấy năm đầu, những ngày tháng sau đó kỳ thật cũng không tệ, mặc dù mọi người trong phủ trong coi trong hai mẹ con nàng, cũng thường xuyên chế nhạo nhưng với Tô Cẩm mà nói, có thể ăn no mặc ấm, không bị bắt nạt là đã đủ rồi.
Còn những cái khác, nàng đã sớm học được cách không để ý đến.
Đương nhiên tất cả những chuyện này Việt Dung đều không biết, trong lòng hắn Tô Cẩm và Liễu thi là hai tiểu đáng thương bị người nhà giả nhân giả nghĩa khi dễ bắt nạt nhiều năm qua.
Lại thấy Uông thị nghe hắn nói xong sắc mặt liền thay đổi, hắn lại lặng lẽ véo mạnh đùi, khóc đến "thương tâm". "Ta vẫn luôn nghĩ mẫu thân ở trong phủ được chăm sóc tốt, bình an sinh hoạt, nhưng không nhờ hôm nay ta đến thăm mẫu thân mới biết bà bị người ta cắt xén chi phí ăn mặc, còn ngày ngày bị ngược đãi vết thương trên người thật đáng sợ!!! Tuy phụ thân đã qua đời nhiều năm, nhưng mẫu thân ta đường đường chính chính là phu nhân đại phòng của phủ Quảng An Bá, cho dù hiện giờ thần trí không rõ, vậy cũng không đến lượt để nha hoàn bà tử tuỳ ý khi dễ!!! Ta biết mình làm như này là không đúng, nhưng chuyện liên quan đến mẫu thân, ta...ta thật sự nhìn không được..."
Việt Dung nức nở một tiếng, hai mắt đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương: "Nhị thẩm, tam thẩm, hai người nhất định phải làm chủ cho con!! Nhìn đễn những vết thương mới cũ trên người mẫu thân con, tâm con thật....đều muốn tan nát...."
Uông thị: “……”
Không biết vì sao, bà đột nhiên có một loại cảm giác không tốt.
Mai thi lúc này mới lấy lại được tinh thần, mí mắt giật giật không ngừng, cũng có một loại cảm giác không tốt.
Chỉ là lúc này các nàng cũng không có thời gian để suy nghĩ, đặc biệt Uông thị, thấy những quý phu nhân đang như có như không nhìn bà nhỏ giọng thì thầm bàn luận, trong lòng run rẩy, quả thực tức thổ huyết.
Nhìn bà làm cái gì?!!
Bà cũng không biết rốt cuộc là như thế đây!!!
—— Tuy bà cảm thấy rất chướng mắt hai mẹ con Tô Cẩm, nhưng mấy năm trước sau khi bị Tô Cẩm đánh cho một trận, liền không dám động tâm tư gì với hai mẹ con Tô Cẩm nữa, một lòng đem các nàng thành không khí không tồn tại, muốn nhắm mắt làm ngơ. Uông thị tức khắc liền cảm thấy vừa oan ức vừa tức giận. Bà âm thầm cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn nổi giận, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin: "Sao lại có chuyện như vậy!! Người đâu, lập tức đi tra rõ chuyện này cho ta! Ta muốn nhìn xem ai lại dám to gan làm ra việc dĩ hạ phạm thượng như vậy!"
Không đợi mọi người phản ứng lại, bà quay đầu vẻ mặt áy náy, cố gắng tẩy trắng cho chính mình, nói: "Hài tử ngoan, con yên tâm, chuyện này thẩm thẩm nhất định sẽ tra thật rõ ràng, cho con một công đạo!! Cũng là do thẩm thất trách, trong phủ xảy ra chuyện như vậy mà ta một chút không biết..."
Thấy khóc vậy cũng đủ rồi, Việt Dung động ác ữu nhã lau nước mắt, vẻ mặt tin tưởng cắt ngang nói: "Nhị thẩm nói gì vậy, A Cẩm đâu phải là người không rõ đúng sai chứ? Xưa nay ngài đối xử với A Cẩm và mẫu thân đều rất rộng lượng, trong lòng A Cảm vô cùng cảm kích ngài. Bá phủ lớn như vậy, chuyện cần xử lý cũng rất nhiều, thỉnh thoảng có một nô tài lớn mặt to gan dám là ra chuyện rối trên lừa dưới cũng là bình thường, ngài chớ có tự trách."
“……???”
Mỗi lần gặp chuyện gì có liên qua đến Liễu thị, nha đầu này nhất định sẽ nổi điên, chuyện lần này nghiêm trọng như vậy, Uông thị đều đã chuẩn bị tốt tinh thần, thầm chí là bị đánh ở trước mặt mọi người, kết quả nàng lại cứ bình tĩnh như vậy, còn nói ra mấy lời thông tình đạt lý???
…… Có âm mưu!
Nhất định là có âm mưu!
Sợ Tô Cẩm nổi giận sẽ liên luỵ đến nữ nhi nhà mình, lại nhịn không được muốn nhìn Uông Thị ăn trái đắng, Mai thi ngẩn người, mờ mịt không biết nên làm thế nào.
Đại chất nữ hôm nay quá khác thường!!
Chẳng lẽ là tức giận đến phát điên giống mẫu thân của nàng rồi?
Đang suy nghĩ, Việt Dung lại nói: "Còn về chân tướng chuyện này, cũng không phiền nhị thẩm điều tra giúp, vừa rồi còn đều đã tra hỏi rõ rồi..."
Đúng lúc này Tê Lộ mang theo Lưu ma ma bị trói đem đến đây, Việt Dung tay dáng hoa lan chỉ về hướng Lưu ma ma, giận giữ thương tâm nói: "Chính bà ta là người ngược đãi mẫu thân ta."
Uông thị ngẩn người không kịp phản ứng lại, Lưu ma ma bò lại phía về gào khóc: "Phu nhân cứu mạng!”
Bà sắp bị nha đầu chết tiệt Tê Lộ kia bóp chết rồi!!!
Trong một nháy mắt nhìn thấy Lưu ma ma, khuôn mặt Uông thi xoạt một cái liền thay đổi.
"Ai da!! Đây không phải là Lưu ma ma hầu hạ trong phòng Bá phu nhân sao!!" Đúng này có một vị phu nhân quen biết Uông thi nhiều năm, nhưng quan hệ cũng không quá tốt, nhận thân phận của Lưu ma ma, có ý lớn tiếng hô lên.
Trong lòng Uông thị nghẹn một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.
Nàng vì thể hiện sự kính trọng và quan tâm với Liễu thị, mới đem ma ma hầu hạ trong phòng mình đưa cho cho Liễu thị, nhiều năm như vậy, Lưu ma ma vẫn làm mọi chuyện rất tốt —— Ít nhất là chưa từng để xảy ra vấn đề lớn gì, nên Uông thị cũng mặc kệ không quản Liễu thị. Ai ngờ Lưu ma ma thấy Tô Cẩm xuất giá rồi, Liễu thi lại là người điên dại không biết cáo trạng, hơn nữa Uông thị cũng nhắm một mắt mở một mắt đối với chuyện cắn xen ăn mặc của bà ta. Thế nhưng lá gan càng ngày càng lớn lại dám xuống tay với Liễu Thị.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và khác thường của mọi người, cả người Uông thị phát run, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, không nói nên lời.
Một chuyện này, thanh danh bà ta tâm tâm khổ khổ duy trì nhiều năm cứ như vậy liền xong rồi. Cho dù hôm nay bà công bằng xử lý Lưu ma ma như thế nào thì mọi người cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng. Rốt cuộc Lưu ma ma cũng là ma ma hầu hạ trong phòng bà, nếu không chắc chắn bà sẽ nhắm một mắt mở một mắt không quan tâm, thì sao bà ta có thể to gan làm ra chuyện đó chứ?
Hơn nữa mấy lời nói tin tưởng và vừa rồi cửa Việt Dung, càng làm bà có vẻ dối trá.
Nghĩ vậy, khí huyết trong người Uông thi liền xông lên, nhịn không được lạnh giọng quát to: “Ta tín nhiệm người mới có thể giao đại tẩu cho người chăm sóc, nhưng người lại hồi báo ta như vậy sao?"
Lưu ma ma bị sắc mặt tức giận của bà làm cho hoảng sợ, vộ vàng dập đầu kêu oan.
"Oan uổng? Ma ma là người bên cạnh nhị thẩm, ta nào dám oan uổng bà chứ!"
Việt Dung nói xong, chỉ tay về phía hai nha hoàn đang run bần bật ở sau: "Hai nha hoàn này tận mắt nhìn thấy ngươi động thủ với mẫu thân ta. Còn có đại nha hoàn Lục Tuyết của mẫu thân cũng bị người thu mua, người có cần nghe một chút các nàng nói gì không?"
Lưu ma ma sắc mặt hoảng sợ, cả người ngồi liệt trên đấy, Uông Thị híp mắt nhìn bà, chỉ tay nói: "Người đâu, kéo người xuống, dùng gia pháp."
Mai thị ở phía sau nghe thấy tên Lục Tuyết, vốn dĩ đang có chút vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ cũng sửng sốt, sau đó mặt liền trắng bệch, vội cúi đầu xuống, mọi người bao gồm cả Việt Dung đều không có ý đến.
“Phu nhân! Phu nhân tha mạng!" Lưu ma ma không ngờ Uông thị không nói hai liền liền dùng gia pháp với mình, không dám tin tưởng kêu lớn: "Lão nô hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao……”
Uông thị chỉ tay vào bà ta, thân mình thoáng lung lay, bộ dạng giống như tức giận muốn ngất đi.
Nha hoàn bên người Uông thị nhanh trí vội vàng tiến lên đỡ lấy Uông thị phẫn nộ quát: “Bà làm ra chuyện độc ác như vậy, cô phụ tín nhiệm của phu nhân, làm phu nhân thật thương tâm!! Bà còn có mặt mũi cầu xin phu nhân sao!! Người đâu, nhanh kéo xuống đi!!"
Lưu ma ma cứ như vậy bị kéo xướng.
Uông thị vô cùng áy náy nhìn “Đại chất nữ” nhà mình, mở miệng muốn nói gì đó, Việt Dung vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ nhị thẩm làm chủ cho con, con biết nhị thẩm là thật lòng đối đãi với con và mẫu thân. Chỉ là con có muốn chuỵen muốn cầu xin nhị thẩm..."
Bị lời nói ghê tởm đến mí mắt giật giật không ngừng, lại không thể biểu hiện ra ngoài, Uông thi nghiến răng nói ra hia chữ: "....Con nói."
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Thế tử: Xem lão tử xé bộ mặt giả tạo của người.
Uông thị:……Con mẹ nó, ta là bị đồng đội hố, không liên quan đến ta!!!
Thế tử: Ồ. Chúng ta nợ mới nợ cũ liền cùng nhau tính cho tốt!!
Uông thị:……Tức phu nhi nhà người đã sớm tính qua từ 800 năm trước rồi có được không!! Phu thê các ngươi là ma quỷ sao!!!