Lò lửa cháy tầm nửa canh giờ, thi thể dần dần thiêu rụi.
An toàn qua ải.
Màn sân khấu xám trắng từ từ buông xuống, kịch chiếu bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời người chết.
Người chết tên là Triệu Tứ, người thành Lai ở đất Lỗ, khi còn trẻ tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng người cũng chưa tính là hỏng, nhà có một cửa hàng bán bánh bao, miễn cưỡng nuôi được đứa con trai lười biếng này.
Nhưng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài, cửa hàng nhà Triệu Tứ bị du côn vô lại để mắt đến, hôm nay một bãi phân cùng nướ© ŧıểυ tạt vào mẻ bánh bao mới hấp, ngày mai có người trả vờ ăn vạ nói bánh bao nhà Triệu Tứ có độc, ngày mốt mặt tiền cửa hàng bốc cháy.
Lâu dần, chuyện làm ăn của cửa hàng nhà Triệu Tứ bị quấy nhiễu, nợ không trả tiền, báo quan cũng chẳng có tác dụng, cha mẹ sống sờ sờ bị tức chết.
Triệu Tứ hận không nhịn nổi, xách theo một con dao nhọn, đâm thẳng xuyên tim du côn vô lại, rồi đào vong đến kinh thành.
Vốn bị người xấu làm hại, nhưng cuối cùng Triệu Tứ vẫn trở thành người có dáng vẻ mà hắn ta ghét nhất.
Sau khi đi đến kinh thành, rất nhanh hắn ta đã dùng hết số lộ phí ít ỏi, lưu lạc đầu đường.
Vừa lúc gặp Tào bang Tam Giang tuyển dụng thuyền thủ, Triệu Tứ liền gia nhập, bởi vì trên tay đã có mạng người, so với người bình thường càng thêm hung ác, chẳng bao lâu bộc lộ tài năng ở Tào Bang Tam Giang, từ thuyền thủ thăng cấp trở thành tay chân. Về sau lại trông mèo vẽ hổ, dùng thủ đoạn tương tự giúp Tào bang kiếm được mấy gian cửa hàng không tồi, được cang đầu Tào bang tán thưởng, trở thành tiểu đầu mục của đám tay chân.
Sau khi có chút địa vị, Triệu Tứ mua một nữ tử lưu dân, một gian nhà ngói, xem như có cái nhà.
Nhưng mà kẻ liều mạng, có lý nào lại được hưởng phúc.
Chẳng bao lâu, những kẻ thù bị hắn ta đắc tội những năm qua tìm đến cửa, thừa dịp hắn ta say rượu, một đao thọc xuyên tim, kiểu chết lại giống kẻ thù mà hắn ta đã từng đâm chết y như đúc.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người mặc áo choàng đen mở miệng vàng: Chúng ta căm thù nhất không phải là bất công, mà là tại sao người phải chịu bất công là mình.
Gợn nước tán đi, trong đầu Tần Hà có thêm một quyển sách, «Vô ảnh thủ», chú giải: Khi ngày hết sức chuyên tâm, tay của ngài có thể đạt đến tốc độ không tưởng tượng nổi.
Tần Hà nhíu mày, trông như một cuốn sách kỹ năng?
Mặc kệ, học xong rồi nói.
Ý nghĩ vừa chuyển, trong đầu có thêm một vài tri thức không thể giải thích, rõ ràng tất cả huyệt vị hai tay, biết được một số kỹ sảo phát lực đặc thù, đến cả xương tay cũng kêu vang đôm đốp một lần nữa kết cấu lại.
Mấy phút sau, học xong kỹ năng.
Tìm đồ thử một chút, một ống trúc dưới nền.
Tay cầm vào thân trúc, phát động kỹ năng, chỉ thấy hai tay hóa thành hư ảnh, nhanh chóng tuốt ống trúc.
Không đến nửa phút, ống trúc đã ma sát đến ra khói, xem ra đã sắp bốc cháy.
Tần Hà thấy mới lạ, đá đánh lửa cũng không nhanh bằng mình a.
“Phốc!”