Bị Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 28

Những gì xảy ra bên ngoài dường như chỉ cách cậu một lớp màng mỏng, nhưng cậu làm cách nào cũng không thể thoát ra được.

Chỉ có tiếng đàn của Tần Ý An, như chạm thẳng đến linh hồn, làm dịu đi ngọn lửa nóng bỏng và nỗi sợ hãi trong lòng Tịch Bối, giúp cậu trở nên bình tĩnh hơn.

Nhưng bây giờ, Tần Ý An cũng không ở bên cạnh cậu nữa.

Tịch Bối không nghi ngờ Tần Ý An sẽ ghét mình, cậu tin tưởng Tần Ý An.

Nhưng lúc này, cậu thực sự không thể thoát ra được.

Cậu gần như không thể tập trung suy nghĩ về lý do Tần Ý An rời đi.

...

Lúc này đã gần tám giờ.

Quản gia không dám nói gì với Tịch Bối, chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng ôm hết cả chiếc ghế túi đậu lớn cùng Tịch Bối đưa về phòng của cậu và Tần Ý An.

Ông đưa cậu lên giường nhỏ, đắp chăn cho cậu, để lại ánh đèn nhỏ vàng mờ ảo trong phòng.

Tịch Bối vẫn nằm co quắp trong chăn.

Gương mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm nào, trông cậu rất đờ đẫn, nếu không phải là những sợi mi cong đôi khi run rẩy, có lẽ người ta sẽ nghĩ cậu là một con búp bê nhỏ.

"Cốc cốc" hai tiếng.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Không nhận được phản hồi từ Tịch Bối, người ở ngoài cửa cũng không tức giận.

Tần Ý An cầm một gói nhỏ, có lẽ vì chạy quá nhanh, ngực nó phập phồng liên tục, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, nó từng bước tiến về phía trước.

"Đoàn Đoàn."

Tần Ý An gọi.

Tịch Bối không trả lời.

"Anh biết, em đã làm rất tuyệt. Em là một chàng trai nhỏ mạnh mẽ nhất, đã cố gắng rất nhiều. Sợ lửa, không phải là do em không tốt, mà là do lửa xấu."

"..."

"Trong khoảng thời gian mẹ anh rời đi, anh cũng giống như em. Anh không hiểu tại sao khi đi mẹ lại không mang anh theo cùng. Anh đã rất buồn, anh không muốn ăn cơm cũng không muốn ngủ, nghe cái gì cũng không hiểu."

"Nhưng đến một đêm nọ, anh đã mơ một giấc mơ."

Khi nói đến đây, Tần Ý An cởi dép và nhẹ nhàng đặt món quà trong tay lên giường, từ từ bò đến bên cạnh Tịch Bối.

Bên ngoài là bóng tối sâu đậm như mực, bóng cây run rẩy; bên trong là ánh sáng vàng ấm áp, chiếu rọi lên hai đứa trẻ.

Tịch Bối cuối cùng cũng nhúc nhích một chút, như vừa tỉnh mộng mở mắt nhìn Tần Ý An.

"Em có biết anh đã nằm mơ thấy gì không?"

Tịch Bối cứng đờ một lúc, sau đó lắc đầu.

Đôi mắt đen láy của cậu như những quả nho đen, nhìn rất ngoan ngoãn.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ý An như tan chảy, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi:

"Mẹ anh mặc một cái áo trắng, sau lưng có đôi cánh rất đẹp. Bà ấy nói với anh rằng bây giờ bà ấy rất hạnh phúc. Bởi vì anh nhớ về bà ấy, nên bà có rất nhiều hoa, có một ngôi nhà lớn và có những tinh linh đi cùng bà ấy."

Tịch Bối chớp mắt.

Giọng cậu hơi khàn khàn: "Vậy còn cha mẹ của em..."

"Bọn họ cũng sẽ có hoa tươi quanh mình. Họ sẽ rất hạnh phúc ở nơi đó, miễn là em nhớ về họ."

"Em còn nhớ lời anh nói không?" Tần Ý An nhẹ giọng hỏi cậu.

Tịch Bối gật đầu.

"... Họ sẽ luôn ở bên cạnh em."

“Đúng rồi.”

Tần Ý An cuối cùng mở gói quà nhỏ ra.

Đó là chiếc áo len mà Tịch Bối từng mặc trước đó.

Mặc dù nó đã hơi cũ, trước kia từng rách một lỗ, mẹ cậu đã vá một bông hoa nhỏ.

Sau đó, khi Tịch Bối vô tình vấp ngã khi chạy trong mưa, chiếc áo len không chỉ bị bẩn mà còn rách thêm một lỗ mới, có lẽ không thể mặc được nữa.

Nhưng lỗ rách mới trên áo len đã được vá lại bằng một đường kim khâu lệch lạc khác, một bông hoa lạ lẫm đã thay thế nó.

Khi chiếc áo len được trải ra trước mặt Tịch Bối, cậu đã ngơ ngác hai giây.

Khi cậu nhìn lên, nước mắt đã chảy ra.

Đầu ngón tay của Tần Ý An bị thương, không cẩn thận bị kim đâm đến chảy máu nhiều lần.

Nhưng dường như nó cũng đã phá vỡ tấm màn chắn giữa Tịch Bối và thế giới.

"... An An." cậu nghẹn ngào, khóc đến không thể kiềm chế được, "An An."

"Họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Đoàn Đoàn."

Tần Ý An vươn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cậu bé bảy tuổi Tịch Bối, ngồi dựa sát vào cậu, rất gần.

"Nhưng Đoàn Đoàn phải chạy về phía trước, phải luôn nhìn về phía trước."

Tịch Bối khóc nức nở, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Sau này chúng ta sẽ ngủ cùng nhau, được không?" Tần Ý An nói, "Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời."

Tịch Bối gật đầu trong tiếng khóc.

Bóng cây đung đưa và bóng tối dày đặc đều đã lui biến, trong đêm khuya cuối thu vẫn luôn có một ngọn đèn chiếu sáng, hai đứa trẻ non nớt kề sát vào nhau, trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.

"Em muốn luôn ở bên cạnh An An."

"... Mãi mãi không bao giờ chia lìa."