Bị Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 27

Cậu phát hiện ngọn lửa đã bắt đầu bốc cháy, tiền vàng mã cuốn theo gió, cháy thành tro bụi nhẹ nhàng xoay quanh cậu.

Ngọn lửa, bốc cháy, ánh lửa rực sáng một vùng trời.

Trong hơi lạnh của mùa thu, cảm giác nóng bỏng này lại khiến Tịch Bối lạnh cả người.

Cậu dường như lại nhìn thấy hiện trường tai nạn xe hơi tàn nhẫn kia.

Trong nháy mắt khi nhận ra điều này, cả người cậu run rẩy.

Đồng tử mắt mất tiêu cự.

Môi trắng bệch.

Toàn bộ não bộ tê liệt.

Tịch Bối không thể nói một từ nào, cơ thể gần như sắp ngã đổ ra phía sau.

Tần Ý An ngay lập tức nhận ra sự khác thường của nhóc, gần như tức tốc tiến đến ôm chặt Tịch Bối bằng cơ thể bé nhỏ của mình, ngăn không cho bé con ngã xuống.

"Lửa..."

Tịch Bối vất vả mãi mới ép được một từ, cả người đổ mồ hôi.

Đám người giúp việc xung quanh đều giật mình, không kìm được tiếng “ôi chao” kinh ngạc, họ lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, thời tiết cuối mùa thu khiến bọn họ đổ mồ hôi: "Làm sao thế, có chuyện gì vậy?!"

Quản gia gần như ngay lập tức hiểu rõ nguyên nhân của sự việc.

Tần Ý An ngay lập tức nói: "Đi!"

...

Tịch Bối dường như bị mắc hội chứng PTSD*.

(*Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó. Các triệu chứng phổ biến của PTSD như lo lắng, gặp ác mộng, suy nghĩ hoặc hồi tưởng tái hiện lại ký ức đau buồn.)

Nhóc không thể nhìn thấy lửa.

Lửa trong bếp, lửa đốt giấy, lửa của pháo hoa xinh đẹp... tất cả đều không thể.

"Lửa" liên kết với nỗi sợ hãi sâu nhất trong trái tim cậu.

Mỗi khi nhìn thấy ngọn lửa cháy, nhóc như trở về vào buổi sáng hoảng loạn ấy, nhìn thấy người quan trọng nhất, người mà nhóc yêu quý nhất biến mất mãi mãi.

Sau khi quay trở về, Quản gia Cố ngay lập tức nhấn mạnh với những người giúp việc trong nhà về quy tắc này, yêu cầu họ không được đốt lửa trực tiếp trong nhà.

Tần Ý An ra lệnh tắt bếp lửa trong phòng của mình, và từ nay trở đi không được sử dụng nữa.

Người giúp việc trong nhà vội vàng đồng ý, chuẩn bị hệ thống sưởi ấm khác, bây giờ đang bận rộn quay cuồng.

Tần Ý An dẫn Tịch Bối cả người vẫn đang run rẩy đến phòng đàn, để nhóc ngồi trên ghế sofa túi đậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau đó, Tần Ý An bắt đầu đánh đàn cho cậu nghe.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Tần cứ như vậy đánh đàn, đánh liên tục không ngừng.

Bởi vì mỗi khi tiếng nhạc dừng lại, cơ thể của Tịch Bối lại bắt đầu run rẩy không ngừng, giống như lại bị rơi vào cơn ác mộng.

Tần Ý An đánh từ bản nhạc buồn đến vui, từ phương Đông đến phương Tây.

Đánh đến khi ngón tay và cánh tay bắt đầu tê dại nhưng vẫn không dừng lại.

Cho đến khi nó đã thay đổi đến hai ba bản nhạc, đến khoảng bảy giờ tối, quản gia mới đi lên cầu thang cẩn thận hỏi bọn họ có muốn ăn tối không.

Tịch Bối vẫn co quắp trong chiếc ghế túi đậu.

Vì sự gián đoạn từ quản gia, cậu cảm thấy lo lắng mà cựa quậy, như một con thú nhỏ cô đơn.

Tần Ý An khẽ nhìn sang phía Tịch Bối.

Quản gia hỏi nó có mệt không, có cần nghỉ ngơi một chút không.

Tần Ý An lắc đầu.

Câu trả lời này không ngoài dự đoán của quản gia, ông đoán hai đứa trẻ rất thân nhau, Tần Ý An chắc chắn sẽ ở bên cạnh Tịch Bối, ông đã chuẩn bị sẵn mang đồ ăn lên cho hai người.

Nhưng Tần Ý An đột nhiên đứng dậy.

Nó dường như nghĩ đến điều gì đó, vội vã bỏ lại quản gia chạy vội ra khỏi phòng đàn.

"Rầm..."

Tiếng động cực lớn.

"... Cậu chủ nhỏ!" Quản gia bối rối, quay đầu nhìn Tịch Bối đang một mình trong phòng đàn, trong lúc nhất thời cảm thấy hoảng hốt lo lắng, "Cậu làm gì vậy?"

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Liệu sự kiên nhẫn của Tần Ý An đã đến hồi kết chăng, sau một ngày chơi đàn, nó đã chán rồi à?

*

Tịch Bối cảm thấy mình như vậy rất hỏng bét.

Cậu có thể nghe thấy những gì đang xảy ra xung quanh.

Có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng bùng nổ trong lòng mình khi nhìn thấy tiền vàng mã bốc cháy, có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi khủng khϊếp và nỗi đau chấn động linh hồn sau khi nhận ra điều đó.

Cậu cũng biết Tần Ý An và quản gia đã rất tốt với mình, họ đã làm cách nào để đưa cậu từ nghĩa trang về, an ủi cậu và ra lệnh thu dọn tất cả loại lửa cháy.

Cậu biết mình nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nhưng cậu không thể.

Cậu không thể làm được.

Những ngày qua, cậu đã không còn giống như một đứa trẻ vừa mất đi người thân, có đôi khi cậu thậm chí còn có thể cười nữa.

Có lẽ là vì tâm trí quá đau đớn, nên nó đã giúp cậu ngăn chặn một phần cảm giác.

Nhưng ngay lúc này, chức năng chặn đó dường như đã vượt quá mức.