Mỗi lần nghĩ đến cuộc đời vất vả của cô con gái thứ ba, bà lại cảm thấy đau buồn, không nghĩ tới thế nhưng lại ly hôn! Đây không phải là muốn lấy mạng của con gái bà sao?
Triệu Quế Phân nghĩ tới đây, trong lòng co rút.
"Mẹ, chúng ta còn không biết chuyện gì xảy ra. Hãy đợi em ba bọn họ trở về lại nói." Chu Tiểu Anh trong lòng cũng không thoải mái, nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy khuyên bà.
"Ai, không phải là con không biết tính tình của nó, có tủi thân gì cũng sẽ không nhắc đến với chúng ta."
Chu Tiểu Anh cũng thở dài một hơi, cô không biết nên nói gì mới phải.
Lúc trước nếu không phải cô sinh con gặp chuyện lớn, hai đứa trẻ sinh non gần như không thể sống sót thì gia đình sao có thể rơi vào tình cảnh này.
Mấy năm nay nhà bọn họ có thứ gì ngon, trong nhà con cháu cũng không được ăn liền phải đưa đến huyện thành, cô một chút ý kiến cũng không có.
Cô biết nếu không có em dâu thì cỏ trên mộ cô bây giờ đã cao tới ba thước.
Người khác cho rằng cô em dâu sau khi gả vào huyện thành sẽ được hưởng phúc, nhưng họ đâu biết nơi nào có thể có chuyện tốt như vậy.
Trong nhà điều kiện tốt cũng không có nghĩa là cuộc sống sẽ tốt.
Trong sân có động tĩnh, Chu Tiểu Anh vội vàng mở cửa nhìn ra ngoài.
Nhậm Chiêu Đế chán ghét nhìn căn nhà tranh trước mặt, dùng tay ở trước mũi vẫy vẫy, một bộ vênh váo tự đắc.
"Ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Đây là cảm thấy xấu hổ không dám gặp người khác?"
Chu Tiểu Anh nghe được lời này trong lòng trầm xuống, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài: "Bác dâu cả, sao hôm nay bác có rảnh đến đây vậy?"
"Ta không tới làm sao được? Lục gia chúng ta thanh danh đều bị nhà các người hủy hoại!"
Vẻ mặt Chu Tiểu Anh không thể che giấu được nữa, trở nên vô cùng khó coi: "Bác gái, người nói lời này là có ý gì?"
"Còn có ý gì nữa, cảm thấy nhà các ngươi làm cho nhà họ Lục chúng ta mất mặt! Chuyện đã truyền khắp thôn, mày còn muốn giấu à? Nuôi dưỡng ra một đứa con gái bị đuổi trả về nhà mẹ đẻ, Triệu Quế Phân, cô thật là có tiền đồ."
Triệu Quế Phân vẻ mặt ủ rũ đi ra khỏi nhà: "Chị dâu, chuyện nhà chúng tôi không cần chị quản, hai nhà chúng ta đã ly tán từ lâu rồi!"
“Cô không cần đánh đổ đi, có một cô con gái như vậy, nhà chúng ta cũng bị liên lụy! Nếu nó ở trong nhà chúng ta, đã sớm dùng dây thừng treo cổ, đỡ phải ở chỗ này mất mặt xẩu hổ. Cô đi tìm xem ở đây làng trên xóm dưới có con gái nhà ai gả chồng còn bị trả về!”
Triệu Quế Phân mím môi, toàn thân run rẩy, hồi lâu không nói được một chữ.
"Bác gái..."
"Mày câm miệng lại cho ta!" Nhậm Chiêu Đế trực tiếp rống lên.
"Người lớn đang nói chuyện, tiểu bối ngươi làm sao dám làm ồn? Nhà các ngươi chính là quá không quy củ mới lưu lạc đến nước này."
"Nhậm Chiêu Đế, bà cút cho tôi, đây là nhà của tôi, đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!" Triệu Quế Phân vụng về không nói được lời nào, vội vàng tìm chổi đuổi người.
"Triệu Quế Phân! Ta nói cho cô biết, danh tiếng của Lục gia không thể bị Lục Hạ Chi làm hoen ố. Hôm nay các ngươi phải cho ta một lời giải thích. Chuyện này đã khiến con gái nhà chúng ta khó lấy chồng, các người cần phải chịu trách nhiệm!"
Triệu Quế Phân khó thở, sao có thể có loại người vô liêm sỉ như vậy.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh đừng tức giận, bác sĩ nói mẹ không thể tức giận."
Chu Tiểu Anh thấy sắc mặt bà trắng bệch, tức khắc hoảng sợ.
"Chị dâu, chị tới đây làm gì?"
Lục Quốc Cường đi khập khiễng vào sân thì thấy chị dâu khi dễ vợ mình đến mức sắc mặt trở nên khó xem.
"Quốc Cường, chú trở về vừa lúc, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ càng. Hạ Chi nha đầu này không nói một lời đã ly hôn, đây là đem mặt mũi Lục gia chúng ta dẫm xuống đất. Anh cả chú là người tốt bụng nên không nói gì, nhưng ta vẫn còn tiểu Thảo nên phải bận tâm, nó biết nó có một người chị họ đã ly hôn bị đuổi về nhà, khóc đến mức đôi mắt đều mau mù, các ngươi nói việc này nên làm sao bây giờ. "
Lục Quốc Cường tức giận trước lời nói của Nhậm Chiêu Đế, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Chị, vậy chị muốn thế nào?"
Chu Tiểu Anh nghe vậy, bỗng nhiên cảm thấy không tốt, cha chồng đây là tức giận đến hồ đồ, chuyện nhà bọn họ liên quan gì đến gia đình đó.
Ai mà không biết hai nhà không hòa thuận, lúc trước nhà bọn họ liên tiếp xảy ra chuyện, trong thôn không ít người có tiền cho mượn tiền, có sức giúp sức nhưng người anh song sinh của cha chồng lại hận không thể để hai gia đình không quen biết nhau. Điều kinh khủng hơn nữa là họ biết sính lễ của Lục Hạ Chi là 500 tệ thế nhưng còn đánh chủ ý.
Năm đó, Chu Tiểu Anh cùng hai đứa con trai được bác sĩ cứu thoát khỏi cái chết, gia đình kia còn nói người nhà họ đều ngu ngốc, có chừng đó tiền cho Lục Đông Phong cưới một cô vợ mới không tốt hơn sao? Còn có thể sinh thêm vài đứa nữa. Sau khi tốn nhiều tiền như vậy để cứu, sức khỏe của cô và đứa trẻ đều không được tốt, không biết sau này còn phải tốn bao nhiêu tiền nữa.
Chu Tiểu Anh nghe được lời này lòng đầy căm hận.
Đồng thời, cô cũng vui mừng vì mình gả vào nhà Tiểu Lục chứ không phải nhà Đại Lục lạnh lùng lãnh đạm, nếu không thì cô đã chết từ lâu rồi.
"Trong nhà không thể giữ lại một cô gái đã ly hôn bị đuổi về nhà, nhất định phải gả nó đi càng sớm càng tốt. Cái gì tiền sính lễ cũng đừng suy nghĩ, bây giờ Lục Hạ Chi chỉ là một món đồ cũ, thanh niên chưa có vợ đều ghét bỏ. Nó còn mang theo một đứa con, càng không đáng giá bao nhiêu tiền. Các ngươi nên nhanh chóng nghĩ biện pháp, kiếm một ít tiền làm của hồi môn cho nó, như vậy suy nghĩ cũng sẽ có thằng ngốc muốn. Đừng kén cá chọn canh, phụ nữ ly hôn có cái lão già muốn cưới đều đã phải tạ ơn trời phật. Đừng nói nhà chúng ta không quan tâm đến các người, vì tiểu Thảo nhà chúng ta, sẽ cố gắng hết sức giúp tìm được người nguyện ý kết hôn với nó, nhưng phải chuẩn bị tiền hồi môn ít nhất một trăm tệ, nếu không ta đều ngượng ngùng không dám mở miệng. "
Bàn tính của Nhậm Chiêu Đế kêu leng keng, còn muốn bổ sung thêm thì bị chổi đánh trúng.
"Lục Quốc Cường, mày làm cái gì vậy! Mày điên rồi, dám đánh ta, ta là chị dâu của mày!"
Nhậm Chiêu Đế bị quất roi chạy vòng trong sân, nhìn thấy Lục Quốc Cường như muốn đánh mình, bà không dám ở lại lâu nữa, chạy ra ngoài sân.
"Điên, điên rồi, ta có lòng tốt giúp đỡ gia đình bọn mày, mày lại dám đánh ta! Lục Quốc Cường, mày có còn là đàn ông hay không! Ai da... Lục Quốc Cường, Triệu Quế Phân, bọn mày cứ chờ đi, có một đứa con gái ly hôn, bọn mày về sau liền chờ đợi xui xẻo đi!”
Nhậm Chiêu Đế vừa chạy vừa hò hét, mọi người sôi nổi chạy ra xem náo nhiệt.
Quả là chuyện hiếm lạ, một người đàn ông lương thiện như Lục Quốc Cường lại đánh chị dâu? Đây chắc là thay đổi tính khí.
Lúc trước nhà bọn họ gặp nhiều chuyện như vậy, Nhậm Chiêu Đế thường xuyên giáp mặt chế nhạo nhưng ông cũng không tức giận như vậy.
Triệu Quế Phân vẻ mặt cũng không thể tin nổi: "Đương gia, ông, ông đây là..."
Chu Tiểu Anh chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái, từ lâu đã muốn tát vào miệng bác gái một cái.
Lục Quốc Cường thở hổn hển, dựa vào cửa nói: “Ai cũng không thể khi dễ con ba của nhà chúng ta. Cuộc sống của nó đã đủ khó khăn rồi, chúng ta là ba mẹ không thể để nó muốn trở về nhà cũng không thể về.”