Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 26

“Được rồi, nếu có thể mở lớp học phụ đạo thì chúng con sẽ học ở nhà.”

Lục Hạ lúc này chưa đề cập đến tiền thuê nhà, cô cũng không biết có thể tuyển được học sinh hay không, nếu hỏi trước điều này sẽ bị bà nội Ngô cằn nhằn.

Sau ngày hôm đó cũng không có ai đi tìm Lục Hạ.

Lục Hạ cũng không quan tâm, tiếp tục bán kem que.

Vì Chu Xuân Lan cũng bắt đầu bán kem que nên Lục Hạ không thể bán hết kem khi học sinh tan học.

Cô cũng không giảm lượng hàng mua, nếu không bán hết thì cô sẽ đi loanh quanh khu vực gia đình ở một nhà máy gần đó, như vậy có thể bán thêm được.

Còn lại một hai que đã hơi tan chảy, hoặc là bán giảm giá hoặc mang về cho chính mình, bà nội Ngô và ông nội Triệu ăn.

Hai ông bà già đặc biệt chăm sóc hai mẹ con cô, thường cho Lục Mãn Mãn uống sữa bột hoặc sữa mạch nha con cái cho.

Nếu không phải người già ăn quá nhiều đá lạnh không tốt, lại lo cô mất tiền không chịu nhận thì Lục Hạ ngày nào cũng mang kem cho bọn họ.

Lục Hạ sau khi kiếm được tiền, thỉnh thoảng sẽ mua một cân thịt để thưởng cho gia đình một bữa ăn ngon, nếu không phải cần có phiếu thịt thì ngày nào cô cũng mua thịt.

Vốn ban đầu là muồn tích lũy nhưng cuộc sống hiện tại cũng phải quan tâm đến.

Lục Hạ hôm nay bán kem về nhà hơi muộn, hôm nay thời tiết không nóng, còn lại rất nhiều nên cô phải đi nhiều nơi mới bán xong.

Những cây kem cuối bắt đầu chảy nên cô không còn cách nào khác là phải bán lỗ chúng.

Lúc này, hầu hết mọi người đã ăn tối xong, tụ tập dưới gốc cây lớn để tận hưởng không khí mát mẻ và trò chuyện.

"Nhìn xem, chính là người phụ nữ này. Các người không biết sao? Cô ấy đã ly hôn rồi!"

Đào Mai Hương phun vỏ hạt dưa trong miệng, vẻ mặt tỏ vẽ các người quá lạc hậu:

“Chuyện này tôi đã biết từ lâu, cô ta là con dâu của phó giám đốc xưởng máy móc nông nghiệp, chị dâu tôi làm trong xưởng máy móc.”

“Tại sao lại ly hôn?”

Đào Mai Hương nhìn Lục Hạ chế nhạo, cao giọng hét lên:

"Còn có thể vì cái gì? Khẳng định là nɠɵạı ŧìиɧ! Nếu không thời buổi nay ai sẽ dễ dàng ly hôn, thật mất mặt, lại không dễ sống tiếp, kết hôn lần hai làm sao có thể tìm được chồng tốt. “

"Không thể nào? Cô ấy nhìn rất đứng đắn, trông không giống loại người đó."

Đào Mai Hương: "Một người phụ nữ không cần mặt mũi, suốt ngày chạy ra ngoài bán kem thì làm sao có thể đứng đắn được? Đừng để bị cô ta lừa. Người phụ nữ này rất lợi hại đó nha."

"Tại sao dì Ngô lại cho một người như vậy thuê nhà? Cô ta sẽ đem tất cả các cô vợ trẻ trong viện này dạy hư!"

“Trước đây tôi đã nói với dì Ngô rồi, kết quả dì ấy không nhận ra được tâm ý nên mắng tôi.”

Đào Mai Hương nghĩ đến cảnh đó liền tức giận, rõ ràng là vì tốt cho bọn họ nhưng lại mắng bà xen vào việc người khác.

Lục Hạ nhìn người phụ nữ nói chuyện hăng say nhất, phát hiện ra bà chính là người phụ nữ cô từng gặp ở nhà bà nội Ngô.

Cô thường đến và đi vội vàng, không chào hỏi những người trong khu vực sinh sống, ở trong nhà cũng không hay ra cửa.

Lục Hạ luôn biết những người đó rất kỳ thị cô, cảm thấy cô ly hôn không phải là người an phận, lại còn là người tự buôn bán nên rất khinh thường cô.

Cho nên cô cũng không cố tình kết bạn nhưng vẫn có những bàn tán về cô ở khắp mọi nơi.

"Dì Ngô trong mắt chỉ có tiền, loại phụ nữ như thế này mà cũng dám cho cô ta thuê."

"Sao tôi nghe được là chuyện không phải như vậy? Gia đình kia muốn có con trai nên mới ly hôn."

"Muốn con trai thì chỉ cần bí mật sinh trộm là được rồi, không cần phải ồn ào ly hôn, ly hôn chắc chắn có vấn đề."

Lục Hạ vờ như không nghe thấy những lời chỉ chỉ trỏ trỏ này, đây không phải là nơi ở của cô, nếu cô cãi nhau với đối phương sẽ mang đến phiền phức cho bà nội Ngô, tranh cãi thắng cũng không thay đổi được quan điểm của những người này.

Hiện nay nhà ở trong nhà máy chật hẹp, rất nhiều người cả gia đình phải chen chúc trong căn nhà nhỏ rộng hơn chục mét vuông, thế mà bà Ngô lại có nhà cho thuê!

Từ khi Lục Hạ chuyển đến, trong nhà còn thường xuyên bay ra mùi thịt khiến mọi người ghen tị, trong lòng đã sớm không vui.

Lục Hạ vỗ mông chạy lấy người không sao, nhưng bà Ngô nếu làm không tốt, họ sẽ trách móc trên đầu bà.

Lục Hạ nghe rất nhiều lời mắng mỏ nhưng vẫn như cũ mặt không đổi sắc, tư thế thong dong đi xuyên qua đám người.

Khi đi đến gần mọi người đều choáng váng khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Lục Hạ.

Sau hơn mười ngày chăm sóc, Lục Hạ dần dần khôi phục, sắc đẹp cũng dần trở lại.

Một người phụ nữ đã ly hôn + tự buôn bán nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến nhiều người phải cảnh giác.

"Không phải nói nɠɵạı ŧìиɧ nên ly hôn sao? Vị nhân tình kia đâu? Như thế nào còn chưa cưới cô ấy?"

Đào Mai Hương: "Chắc chắn cô ta đã bị bỏ rơi. Người đàn ông đàng hoàng nào lại muốn cô ta?"

“A, cô ta còn có một đứa con, khẳng định muốn nhanh nhanh tìm được gia đình tiếp theo phải không? Mãi làm buôn bán nhỏ như thế này thật quá mất mặt.”

"Cô ta sẽ không coi trọng người đàn ông nào đó trong viện của chúng ta chứ? Cô ta có một đứa con, đàn ông trẻ tuổi chắc chắn coi thường cô ta, những người lớn tuổi hơn cơ bản đều đã kết hôn..."

"Các người đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, cô ta ấy, sẽ rời đi sớm thôi..."

Khi Lục Hạ trở về nhà, cô phát hiện có một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi tới nhà, không khí trong nhà rất vi diệu.