Chu Xuân Lan bị ánh mắt hung ác của Lục Hạ làm giật mình, bà chỉ tùy tiện nói vài câu nhưng người phụ nữ này lại muốn liều mạng với bà!
Bà một chút cũng không nghi ngờ Lục Hạ muốn đem sợi dây thừng trong tay tròng quanh cổ và bóp cổ bà đến chết.
Chu Xuân Lan vẻ mặt sợ sệt nói: "Mày, mày chờ tao một chút, đừng tưởng tao sợ mày! Tao lười cùng mày so đo!"
Lục Hạ đè thấp cằm, nhìn thẳng vào bà, nở nụ cười hung ác giống như tên trùm trong phim kinh dị.
Chu Xuân Lan bị cô nhìn đến lạnh sống lưng, nuốt nuốt nước bọt, gian nan mà quay đầu, cong lưng giả vờ bỏ bát bẩn vào thùng rửa.
Lục Hạ nhìn lướt qua người bán kẹo mạch nha đang xem chương trình bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của cô, ông vội vàng quay đầu đi.
Lục Hạ lúc đó mới xoay người trở lại quầy hàng của mình, không còn để ý đến tình hình bên đó nữa.
Nếu bọn họ thực sự muốn đánh nhau, với thân thể như hiện tại của Lục Hạ thì chưa chắc có thể thắng được, chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Điều này cũng nhắc nhở cô rằng khi trở về sẽ phải mang theo hung khí ở bên người, hiện tại dám ở tại đây mở quán có ai mà không tàn ác.
Hôm nay cô có thể uy hϊếp được, một là cô thật sự không sợ chết, không hề giả vờ mà sẵn sàng liều mạng để đánh nhau, nguyên nhân thứ hai là do cô thay đổi bộ dáng với lúc đầu làm cho Chu Xuân Lan phản ứng không kịp.
Mấu chốt là Chu Xuân Lan vẫn muốn buôn bán ở đây, trong lòng tức giận cũng không dám gây rắc rối.
Không ai biết khi nào cuộc chiến sẽ diễn ra và cô phải tự bảo vệ mình.
Mấy ngày nay cô ăn uống điều độ, khí sắc dần dần khá hơn, dung mạo sẽ sớm trở lại. Có sắc đẹp là may mắn nhưng nếu không có khả năng tự bảo vệ thì có thể sẽ mang đến tai họa.
Sau tiết học đầu tiên vào buổi chiều, Thẩm Thông mang theo một nhóm bạn chạy đến quầy hàng của Lục Hạ, vừa đến nơi liền hét lên: "Cái kia...Chị ơi, hãy nói một từ tiếng Anh đi."
Lục Hạ liếc nhìn cậu và những người bạn cùng lớp đang đứng xung quanh, có một số người cô chưa từng thấy trước đây.
Trong số đó có một thiếu niên có chiều cao ngang ngửa Thẩm Thông, dáng vẻ vênh váo, nhìn bộ quần áo có thể thấy cậu xuất thân từ một gia đình giàu có.
"Cậu muốn làm gì? Xem tôi như là con khỉ?"
Lục Hạ bất đắc dĩ, một bên đưa kem bơ cho bọn họ, một bên dùng tiếng Anh để nói.
“Đây là kem bơ của cậu, mười hai que, tổng cộng là 2,16 hào.”
Thẩm Thông: "Gì? Chị nói cái gì?"
Lục Hạ lặp lại bằng tiếng Trung.
"Ồ, ồ, hình như tao nghe thấy số 12."
Những người khác sôi nổi nói rằng họ cũng nhận ra được những con số.
Nghiêm Thuần Quân hơi sửng sốt, cậu không ngờ rằng tiểu tử Thẩm Thông này đúng là không lừa cậu, Lục Hạ quả thực nói tiếng Anh trôi chảy.
Ở huyện Nam Hồng có rất ít người có thể nói trôi chảy tiếng Anh, ngay cả giáo viên dạy tiếng Anh cũng có giọng Trung-Anh đặc sệt.
"Tại sao chị biết tiếng Anh?"
Lục Hạ cười nói: "Chị sinh ra đã biết."
"Chậc..." Thẩm Thông trợn mắt xem thường.
“Giáo viên dạy và tự học.”
Nghiêm Thuần Quân khi nghe điều này càng ngạc nhiên hơn, căn cứ theo độ tuổi của Lục Hạ thì khi cô còn học cấp hai, trường học chắc hẳn vẫn chưa bắt đầu dạy tiếng Anh mà nhỉ?
Lục Hạ nhìn ra nghi hoặc của hắn, cũng không giải thích, ngược lại da mặt dày nói:
“Các cậu hỏi rõ ràng như vậy, có phải là muốn thuê tôi phụ đạo tiếng Anh đúng không?”
Thẩm Thông chớp chớp mắt, cậu hoàn toàn không có ý này.
Cậu chỉ nghĩ rằng một người bán kem có thể nói tiếng Anh giỏi đến mức như vậy, quá kỳ lạ nên đi lan truyền khắp nơi.
Thuận tiện muốn dùng điều này để chế nhạo Nghiêm Thuần Quân. Nghiêm Thuần Quân đã quyết định ra nước ngoài sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3. Bây giờ cậu ta vẫn luôn tích cực học tiếng Anh, nhưng tiếng Anh của cậu ta còn không tốt bằng một người bán kem.
Cậu không ngờ Lục Hạ lại hỏi vấn đề như vậy, vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại cảm thấy đề nghị này khá tốt.
Cha mẹ của Thẩm Thông đều là cán bộ trong nhà máy, gia cảnh không tồi, nhưng lại kém hơn nhiều so với Nghiêm Thuần Quân, người có bà con bạn bè ở nước ngoài.
Thành tích của cậu khá tốt, nhưng thi đỗ cấp 3 cũng chưa đủ để vào trung chuyên, còn phải học cấp 3, nếu nỗ lực vẫn có thể thông qua thi đại học trúng tuyển trung chuyên.
Chỉ là tiếng Anh của cậu rất kém, thành tích thường xuyên mười mấy hai mươi điểm, về sau khẳng định sẽ kéo chân sau.
“Chị thật sự có thể dạy?” Thẩm Thông vẫn không thể tin nổi một cô gái bán kem trên đường lại có năng lực đến vậy.
"Các cậu có thể tùy ý kiểm tra tôi." Lục Hạ tự tin nói.
Lục Hạ tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, cô kiếm tiền học phí và chi phí sinh hoạt trong thời gian học đại học bằng cách làm gia sư.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vào làm việc cho một công ty nước ngoài, sau này chuyển sang công ty khác cũng có nghiệp vụ nước ngoài, tiếng Anh thường được sử dụng trong giao tiếp hàng ngày.
Thẩm Thông và những học sinh có hứng thú học tập khác đều xao động, tiếng Anh đối với bọn họ là niềm đau!
Thẩm Thông: "Yêu cầu bao nhiêu tiền ạ?"
"Tiền học phí tính theo số buổi, một buổi học 50 phút, mỗi người đóng 5 hào. Một lần phải học hai buổi liên tiếp, một tuần không ít hơn ba buổi, nếu không tôi không thể đảm bảo hiệu quả."
"Oa! Đắt quá!" các học sinh kêu lên.
Tính ra thì phải tốn mười tệ một tháng! Cha mẹ của nhiều người ở đây chỉ kiếm được hơn ba mươi tệ một tháng, chỉ một khóa học cũng tốn mười tệ, gia đình họ sẽ phải uống gió Tây Bắc.
Làm gia sư không phải là một công việc dễ dàng, có khi gặp phải người không nghiêm túc hoặc là đầu óc không thông suốt, có thể đem chính mình tức chết. Nếu không kiếm được nhiều tiền như vậy thì không bằng Lục Hạ tiếp tục làm buôn bán nhỏ.
Nghiêm Thuần Quân bắt lấy trọng điểm: "Đây là giá một kèm một à?"
"Đúng vậy, nếu học theo nhóm thì mọi người đều có thể được giảm giá."
Thẩm Thông: "Giảm giá bao nhiêu? Càng nhiều người thì giảm càng nhiều sao?"
"Hai người được giảm giá 20%, ba người được giảm giá 25%, bốn người được giảm giá 30% và năm người được giảm giá 50%. Một lớp không quá năm người, nếu không hiệu quả giảng dạy sẽ bị ảnh hưởng."
Nghiêm Thuần Quân mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị đều sẽ ở chỗ này sao?”
"Trước khi các cậu nghỉ hè tôi vẫn sẽ ở đây. Nếu không tìm được tôi thì có thể đến xưởng đóng hộp." Lục Hạ báo địa chỉ của mình.
Nghiêm Thuần Quân gật đầu và quay người rời đi, những người khác cũng rời đi.
Thẩm Thông có chút động tâm, số tiền này đối với cậu không là gì, cậu có thể dùng tiền tiêu vặt của mình trả, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Lục Hạ cũng không thúc giục, làm gia sư cũng chỉ là ý nghĩ nảy sinh nhất thời, cũng không đặc biệt quan tâm đến kết quả.
Bán kem que cũng chỉ là tạm thời, chờ khi tích lũy đủ vốn sẽ chuyển sang làm việc khác.
Tuy nhiên Lục Hạ thói quen phòng ngừa chu đáo, khi về đến nhà, cô hỏi bà nội Ngô có chỗ nào có thể thuê để dạy bọn trẻ không.
"Dạy tiếng Anh? Tiểu Hạ, con có biết tiếng Anh không?"
Bà nội Ngô nói ra lời này, lại nhớ ra rằng Lục Hạ là một học sinh trung học, thành tích còn rất tốt.
"Không cần tìm nơi khác, phòng học hãy đặt ở trong phòng khách. Mãn Mãn rất nghe lời, sẽ không quấy rầy đến các con."
Bà nội Ngô rất cao hứng, cảm thấy việc phụ đạo cho bọn trẻ so với ra ngoài buôn bán nhỏ thì dễ dàng và có thể diện hơn nhiều.
Phòng khách tuy không lớn nhưng vẫn đủ chỗ cho năm học sinh. Lục Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể thực hiện được.