Lục Hạ đối với điều này cũng không có gì ngạc nhiên, cô đã đoán trước sẽ có người cạnh tranh, bản thân cô cũng nhờ vào kinh nghiệm từ kiếp trước mới mạnh dạn bán kem, cô có thể học thì người khác cũng có thể.
Dù tiếc nuối vì không thể buôn bán độc quyền nhưng cô vẫn bình tĩnh.
Chu Xuân Lan phản ứng thật nhanh nhạy, khó trách ở thời điểm niên đại này còn bảo thủ, bà đã sớm biết đến việc dựng một quầy hàng trước trường để bán thạch.
Bán kem có thể nói là mua đi bán lại chứ không phải bán sản phẩm do chính mình làm ra.
Cho nên hiện tại tư nhân bán hàng không nhiều nhưng chỉ cần có người bắt đầu nhất định sẽ có nhiều người làm theo.
Lục Hạ vẻ mặt bình tĩnh đặt thùng xốp xuống, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Chu Xuân Lan.
Cô xoa mặt, hết sức làm bản thân nhìn đến hòa ái dễ gần.
Ánh mắt Chu Xuân Lan cứng lại, bà nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ tức giận đến hộc máu và tính sổ với bà, hoặc là sẽ lo lắng sốt ruột việc làm ăn không tốt.
Nhưng bà hoàn toàn không ngờ Lục Hạ lại không hề bị ảnh hưởng gì, như thể cô đã đoán trước được.
Người phụ nữ này bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ cô ta tự tin rằng mình có thể độc chiếm việc kinh doanh này sao? Nhưng không để bà suy nghĩ quá lâu vì học sinh lần lượt bắt đầu đến lớp.
Những học sinh có hứng thú mua kem nhìn thấy trước cổng trường có hai quầy bán kem, chỉ liếc nhìn một cái rồi đi về phía Lục Hạ.
Biểu tình Chu Xuân Lan chợt trầm xuống, sắc mặt rất khó coi.
Nét mặt vốn đã có chút xấu xa của bà ta bây giờ lại càng dữ tợn hơn.
Một nữ sinh vốn dĩ không thích đông đúc ở phía Lục Hạ nên muốn đi tới chỗ bà ta nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của bà liền nhanh chóng quay đầu.
Tuy nhiên khi số lượng học sinh tăng lên, chỗ của Chu Xuân Lan cũng nhanh chóng được đón nhận, chẳng bao lâu sau đã có rất nhiều học sinh vây quanh.
Lượng khách của Lục Hạ bị phân tán khá nhiều nên cô mới có thể rảnh rỗi liếc nhìn tình huống bên phía Chu Xuân Lan.
"Mày làm sao vậy nhóc? Nói muốn đậu xanh, tao lấy ra tới nơi mày lại muốn trả lại lấy ngọt, mày muốn gây chuyện đúng không?"
Chu Xuân Lan đánh vào mu bàn tay của một nữ sinh và lớn tiếng chửi bới.
Đôi mắt của nữ sinh tức khắc đỏ lên, nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của Chu Xuân Lan liền không dám nói gì, vẻ mặt khϊếp sợ mà cầm cây kem đậu xanh cúi đầu rời đi.
Các học sinh cùng lớp sợ hãi đến mức rút lại bàn tay đang cầm tiền chạy trở về phía Lục Hạ khiến Chu Xuân Lan tức giận điếng người.
Bà giữ vẻ mặt giận dữ, những học sinh vây quanh bà mua kem cũng không dám tỏ thái độ, thận trọng mua kem rồi bỏ chạy.
Chu Xuân Lan không chỉ bán kem còn có thạch, một mình bà căn bản không thể xoay xở được nên tốc độ rất chậm.
Các học sinh cứ rít rít, gào lên không ngừng khiến bà càng cáu kỉnh hơn và thái độ cũng khó mà tốt lên được.
Lục Hạ vẫn luôn tươi cười, dù bận rộn đến mấy cũng không bao giờ thiếu kiên nhẫn, đã đưa tiền lấy kem rồi, muốn đổi cô vẫn chấp nhận đổi, miễn là không xé giấy gói bên ngoài.
Một số học sinh thông minh, đặc biệt là học sinh cấp hai nhìn thấy tình huống này đều tự nhiên đi đến Lục Hạ mua kem que.
Học sinh cấp hai có nhiều tiền và thích mua kem ngon nên doanh số bán kem của Lục Hạ cũng không kém hơn bao nhiêu.
Kem cùng kem bơ cô có lợi nhuận lớn hơn nên khiến Chu Xuân Lan rất ghen tị.
Cậu bé gọi kem lại đến, vừa định đi tới Lục Hạ thì bị Chu Xuân Lan ngăn lại.
"Này này này, kem ở đây rẻ hơn, mười cây chỉ có 1 tệ 8 thôi!"