Chú kẹo mạch nha cũng không vui khi có thêm một đối thủ cạnh tranh, nói: " Con gái nên ở nhà lo việc nhà, hầu hạ đàn ông và chăm sóc con cái, sao lại chạy ra ngoài buôn bán như thế này."
"Đúng là như thế, tôi cũng là thành một bà già mới trở nên to gan như vậy. Khi tôi còn trẻ, tôi không bao giờ đi ra khỏi cửa, nào giống như người trẻ tuổi bây giờ, thực sự không biết xấu hổ. "
Hai người kẻ xướng người họa, trong tối ngoài sáng liên tục chửi mắng Lục Hạ.
Lục Hạ hiện tại tuy hốc hác, nhìn già nua nhưng bất cứ ai có kinh nghiệm đều có thể nhận ra tuổi cô không lớn, hơn nữa mang phong thái trí thức, nhìn qua da mặt mỏng, thiếu nữ trẻ tuổi sợ nhất là bị dèm pha.
Hai người không dám đuổi Lục Hạ đi, đây không phải là địa bàn của bọn họ, nếu làm loạn có lẽ sau này bảo vệ sẽ không cho phép bọn họ lập quầy hàng.
Lục Hạ mắt điếc tai ngơ, cô không quan tâm đến những chiêu trò nhỏ nhặt như vậy.
Cô là một cô gái bình thường, không có bối cảnh, không học tại trường đại học hạng nhất lại có thể leo lên vị trí tổng giám đốc khu vực Nam Trung Quốc của một công ty niêm yết, bị vô số người mắng mỏ và luôn có rất nhiều người nói xấu sau lưng cô.
Trước đây khi làm ăn, cô bị người khác làm nhục rất lâu nhưng vẫn có thể mặt mày hớn hở, mặt dày mày dạn níu kéo người ta, cầu xin người ta hợp tác với mình.
Nếu không phải vì mặt đủ dày thì cô đã bị gia đình bắt ép và bị cha mẹ vắt khô.
Lục Hạ chỉ biết càng thêm chăm chỉ mà bán kem, số tiền kiếm được là của riêng cô.
Cậu bé đặt mua mười que kem ngày hôm qua đã trở lại, cô dứt khoát bỏ đi không tính tiền lẽ. Mặc dù cậu bé không thiếu tiền nhưng cậu cũng thích sự hào phóng của Lục Hạ, còn kéo thêm khách cho cô.
Hôm nay Lục Hạ lấy thêm nhiều kem nhưng cũng đóng cửa hàng từ sớm, rời đi mà không thèm nhìn hai người kia.
Khi về đến nhà, Lục Hạ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Lục Hạ thì bà ta không hề nao núng đánh giá cô từ trên xuống dưới, khẽ cau mày, trong mắt có chút khinh thường.
Lục Hạ nhíu mày, đi vào nhà thì thấy biểu cảm của bà nội Ngô không được tốt lắm, ông nội Triệu vẫn im lặng nhưng Lục Hạ nhạy cảm mà cảm nhận được ông cũng không cao hứng.
Lục Mãn Mãn nằm trên giường rất ngoan ngoãn, lẳng lặng chơi đùa tay chân, thấy Lục Hạ cũng không la hét như bình thường.
Khi bà nội Ngô nhìn thấy Lục Hạ, bà vội vàng thu lại cảm xúc không vui của mình và chào hỏi: "Tiểu Hạ, con về rồi, chúng ta vừa lúc chuẩn bị nấu ăn."
"Bà nội Ngô, vừa rồi người tới là ai?"
"Không phải chuyện gì to tát, con không cần quan tâm đến bà ta."
Bà nội Ngô càng nói như vậy, Lục Hạ càng cảm thấy có chuyện, hơn nữa còn có liên quan đến chính mình.
Tuy nhiên cô không vạch trần, đầu tiên là đi cho con ăn, sau đó vào bếp nấu ăn.
Bà nội Ngô đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, Lục Hạ trực tiếp nấu là được.
Lục Hạ rất thích nấu ăn nhưng rất chán với việc chuẩn bị thức ăn và rửa bát, hơn nữa lúc trước cô từng bận rộn với công việc, vì vậy cô hiếm khi tự làm điều đó.
Sau này bởi vì làm việc và nghỉ ngơi, ăn uống không có quy luật dẫn tới viêm dạ dày vào bệnh viện nên mới thuê dì dọn dẹp, nấu nướng.
Vì để chăm sóc dạ dày, thực đơn của cô đều rất thanh đạm, ít dầu, ít muối, ớt cũng ăn ít.
Dì rất am hiểu việc này làm Lục Hạ có thể ăn uống lành mạnh và ngon miệng, còn học được thêm rất nhiều kỹ xảo nấu ăn từ dì.
Hôm nay Lục Hạ có kinh nghiệm nên buôn bán không quá mệt, cô chủ động xin nấu bữa tối.
Kỹ năng nấu nướng của bà nội Ngô thực sự ở mức trung bình và Lục Hạ không muốn đối xử tệ với bản thân.
Bà nội Ngô cũng rất vui khi để cho Lục Hạ nấu, bà cũng thích món ăn của Lục Hạ và tích cực làm trợ thủ.
Ngày thứ năm Lục Hạ bán kem, khi đến cổng trường cô phát hiện bà dì bán thạch cũng bán kem.