Đứa trẻ hào hứng giơ số tiền trên tay, vẻ mặt mong chờ và tự hào.
Điều hấp dẫn nhất đối với trẻ em mùa này là kem ngọt, ngọt ngào và lạnh giá.
"Được rồi."
Lục Hạ nhận lấy bốn xu, đặt thùng xốp trên lưng xuống, nở nụ cười và lấy một que kem ngọt ngào cho đứa trẻ.
"Lấy cây kem của cháu và cẩn thận đừng làm rơi nó."
Đứa trẻ cẩn thận lấy que kem và chạy đến những người bạn nhỏ của mình với vẻ mặt đắc thắng, các bạn nhỏ nhìn cậu ghen tị, đều hy vọng có thể liếʍ một ngụm.
Những đứa trẻ khác không thể ngồi yên khi nhìn thấy điều này, đều nằng nặc đòi người nhà mua cho chúng que kem.
Sau một lúc, ba đứa trẻ nữa chạy đến và tất cả chúng đều mua kem ngọt với giá bốn xu.
Lục Hạ nhận lấy, lại tiếp tục lớn giọng rao hàng.
Giọng nói của cô trong trẻo và lạnh lùng, thu hút không chỉ trẻ em mà cả người lớn đang nóng như lửa cháy.
Thời điểm này người ở nhà hoặc là trẻ em hoặc là người già và các bà nội trợ, người lớn sẽ tương đối tiết kiệm hơn, cho nên bán đi đều là kem mặn và kem ngọt, đậu xanh cũng bán được hai cây, kem bình thường và kem bơ không người nào hỏi.
Lục Hạ rao bán trên đường đến nhà máy đóng hộp, 50 que kem chỉ còn lại có một nửa, trong đó bán chạy nhất là kem ngọt, chỉ còn lại hai trong số mười lăm que và không có loại kem đắt nhất nào được bán.
Lục Hạ đi đến cổng khu vực nhà máy với thùng xốp trên lưng, một lúc nữa sẽ tan làm, cô chắc chắn có thể bán được thêm một ít.
Sau khi chờ đợi một lúc, các công nhân lần lượt ra khỏi nhà máy, những công nhân trẻ và tràn đầy năng lượng đi trước, có nam có nữ từng người kết đôi, thỉnh thoảng họ sẽ chào nhau, một đám người tràn đầy tự tin.
"Kem, kem lạnh ngọt, cắn một miếng mùa hè biến thành mùa đông, toàn thân lạnh căm căm!"
Những nhóm công nhân không quan tâm đến Lục Hạ đều sôi nổi nhìn về phía cô, bị những lời quảng cáo cường điệu của cô thu hút.
Người dân huyện Nam Hồng bảo thủ, người làm ăn nhỏ giống như kẻ trộm, bán hàng còn phải nhìn trái nhìn phải vì sợ có người bắt được,làm gì có chuyện rao to vớ vẩn như Lục Hạ.
Nhưng câu nói này thật sự đả động đến tất cả mọi người, thời tiết trong nhà máy rất nóng, trên mặt ai cũng toát mồ hôi hột khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời suốt chặng đường đi.
Nhiều người đổ mồ hôi, sau lưng bị ướt một mảng lớn, cả người đều khó chịu.
"Này, cho tôi một que kem." Một nam công nhân trẻ tuổi tiến lại gần.
Lục Hạ thấy người này tuổi tác không lớn hơn cô nhưng cô cũng không tức giận chút nào.
"Cậu muốn loại gì? Bình thường hay bơ? "
Nam công nhân ban đầu nghĩ chỉ mua kem là được, nhưng nhìn xung quanh có rất nhiều nữ công nhân, khi nghe thấy từ bình thường, anh ta cảm thấy mình cũng sẽ trở nên bình thường sau khi mua nó, quá là mất mặt.
"Lấy cho tôi một que kem bơ"
Nụ cười của Lục Hạ càng thêm chân thành, "Được rồi, 20 xu một que."
Nam công nhân có chút đau lòng, một quả trứng giá chỉ khoảng 10 xu.
Nhưng khi hắn ăn kem trong miệng, vị sữa thơm nồng và cảm giác sảng khoái khiến tiếc nuối kia tan biến.
"Trương Cường, mày có khả năng đấy, thế nhưng mua kem bơ." Có người thấy thế liền trêu đùa.
Trương Cường tức giận trừng hắn một cái: "Gần đây tao vẫn luôn bận rộn sản xuất nên tự chiêu đãi bản thân một que kem bơ, có chuyện gì sao? Nếu mày có khả năng, có thể mua một cái. "
"Tao không thèm ăn bơ đâu, nó có mùi lạ, còn rất ngọt, ngọt đến phát ngán."
Lục Hạ vội vàng nói: "Tôi vẫn còn vị mặn, ăn mặn có thể bổ sung muối cho cơ thể, hiện giờ thời tiết nóng ra mồ hôi, ăn là đúng lúc."
Người nọ cơ bản không tính toán mua, nhưng nghe lời này hắn ta cũng cầm một cây.
Một khi có người bắt đầu, nó giống như dây chuyền, liên tiếp có người đến để mua kem.
Sau một thời gian, Lục Hạ đã bán hết số kem que còn lại, vẫn còn vài người không mua được.
Lục Hạ bán xong một đợt này, trong lòng tức khắc có tự tin, cũng đại khái nắm giữ thông tin của mỗi loại hương vị.
Cô không vội đi nhập hàng một lần nữa mà quay trở lại khu nhà ở của nhà máy đóng hộp.
Khi bà nội Ngô nhìn thấy cô, quan tâm hỏi: "Tiểu Hạ, kem que bán thế nào rồi?"
Lục Hạ đem thùng xốp trên lưng để vào góc, một bên múc nước rửa tay rửa mặt, một bên nói: "Bán không tệ ạ, đợt đầu tiên đã bán hết rồi."
"Oa, thật là tốt." Bà nội Ngô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hạ tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi đến băng ghế tre bên cạnh nhìn đứa trẻ. Lục Mãn Mãn nằm trên đó, được ông nội Triệu chăm sóc.
"Đứa nhỏ này rất thông minh, người còn chưa tới cửa đã bắt đầu kêu lớn, nó biết rằng con đã trở lại." Bà nội Ngô mỉm cười nói.
Lục Hạ sờ sờ mông nhỏ của bé trước, khi thấy tã khô, cô mới ôm lấy Lục Mãn Mãn.
"Mãn Mãn, hôm nay con có ngoan không? Con có nhớ mẹ không? "
Cô đưa em bé về phòng để cho bú, bây giờ cô đã quen với điều đó và không còn cảm thấy khó xử nữa.
Chỉ là hiện tại Lục Hạ sức khỏe không tốt, lượng sữa không đủ, phải dựa vào cháo bột để nuôi con.
Hiện tại bé còn quá nhỏ, dạ dày không phát triển tốt, vì vậy không thích hợp để ăn những thực phẩm bổ sung này.
Nhưng Lục Hạ bây giờ không có tiền không có phiếu mua sữa bột hay sữa mạch nha nên chỉ có thể tạm chấp nhận trước.
Gạo là do Lục Đông Thăng – em trai của nguyên chủ gửi cho cô, nhà họ Lục luôn cảm thấy mắc nợ nguyên chủ, cho nên cố hết sức gửi một ít gạo và rau.
Chỉ là bọn họ thực sự nghèo, có thể gửi đồ ăn cũng không nhiều lắm.
Từ trong thôn đến huyện mất hai giờ đi xe buýt, vé xe cũng không rẻ, thêm nhà họ Cao không thích họ đến cửa, bởi vậy hai gia đình cũng không lui tới thường xuyên.