Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 17

Sau khi kết hôn, cô bận rộn ở nhà, vòng tròn sinh hoạt của cô rất khép kín, vì vậy cô không biết nhiều về huyện nơi cô đã sống trong vài năm.

Nhưng cô biết rằng vào mùa hè hợp tác xã có bán kem, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy người bán kem trên đường phố.

"Đúng rồi, cách nhà máy đóng hộp của chúng ta không xa, con muốn làm việc trong một nhà máy kem ư?"

Lục Hạ lắc đầu, "Con muốn bán một ít kem."

"Cái này... Con là một cô gái trẻ..."Bà nội Ngô muốn nói lại thôi.

Bán kem phải đi qua đường phố và ngõ hẻm, những người làm loại hình kinh doanh nhỏ này cơ bản là những người đàn ông trung niên và cao tuổi, những người trẻ tuổi không sẵn sàng làm điều đó vì họ cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa nếu không có xe đạp thật không dễ dàng để mang theo một chiếc thùng lớn đi xung quanh.

Lục Hạ hiểu được băn khoăn của bà, nói: "Bây giờ cải cách và mở cửa sẽ không có ai làm khó dễ với người buôn bán nhỏ, tình hình hiện tại của con chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ để kiếm một ít tiền."

"Con có muốn nghĩ lại làm một cái gì đó khác không? Mùa hè nắng lớn bán kem cũng quá vất vả, nếu con không thể bán hết nó thì sao? Chúng ta không có tủ lạnh, thùng xốp không thể giữ được lâu, nếu nó chảy, vốn của con sẽ mất hết. "

Bà nội Ngô có băn khoăn, cảm thấy làm ăn rất mạo hiểm, danh tiếng cũng không tốt.

Nhưng bây giờ có rất ít nhà máy tuyển dụng công nhân, Lục Hạ muốn nuôi con gái, nếu không tìm được việc gì để kiếm tiền thì thậm chí còn không thể tự nuôi sống bản thân, chứ đừng nói đến việc nuôi thêm một đứa con.

"Mới bắt đầu con sẽ không bán nhiều, cho dù mất tiền cũng có thể chịu được."

Bà nội Ngô thở dài: "Vậy thì con nên từ từ, thà bán ít hơn hoặc chạy thêm vài vòng còn hơn mất tất cả trong tay."

Bà nội Ngô đề nghị giúp chăm sóc Lục Mãn Mãn, "Con là người lớn phơi nắng không sao, trẻ con làm sao chịu nổi. Mãn Mãn ngoan ngoãn như vậy, hai vợ chồng già chúng ta có thể trông nó. "

Lục Hạ cảm kích không thôi, tính toán buôn bán có lời sẽ mua một ít đồ cho ông bà làm quà tạ lễ.

Bây giờ cô nghèo trắng tay, chỉ có thể làm nhiều việc hơn trong sinh hoạt bình thường để trả ơn.

Lục Hạ đổ đầy bình nước, lại đi mua đồ ăn, mua hai cái bánh ngô sau đó đi đến nhà máy kem.

Cô đi đến phòng bảo vệ, dò hỏi bảo vệ nơi đâu bán sỉ kem.

"Cô đến từ nhà máy nào?"

Người bảo vệ đánh giá liếc mắt một cái, nghĩ rằng cô đang giúp đơn vị mua phúc lợi cho nhân viên.

"Tôi muốn mua sỉ một ít kem và bán nó bên ngoài." Người bảo vệ ngạc nhiên, anh ta chưa bao giờ thấy một cô gái trẻ như vậy đến mua kem.

Không có nhiều người trong huyện dám làm điều này, các nhà máy kem của họ chủ yếu dựa vào các hợp tác xã và các cơ quan chính phủ để tạo ra doanh số.

"Cô đi vào rẽ trái là sẽ thấy." Người bảo vệ chỉ điểm, không nhịn được mà nói thêm: "Nếu cô mua mà không bán được sẽ không thể trả lại đâu."

Lục Hạ mỉm cười, cảm tạ lòng tốt của anh.

Nhà máy kem không lớn, Lục Hạ đi bộ vài bước là đến nơi.

Lúc này đã có nhiều người xếp hàng, đa số họ là những người đàn ông ở độ tuổi ba mươi. Họ không lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, tất cả họ đều nghĩ rằng cô được đơn vị chính phủ phái tới.

Cho đến khi tới lượt Lục Hạ, nhân viên bán hàng mới sững sờ sau khi hỏi rõ ràng, đánh giá cô một chút cũng không nói gì, chỉ hỏi cô mua bao nhiêu.

"Các anh có thùng xốp không? Tôi muốn thuê một thùng xốp. "

Nhân viên bán hàng cau mày: "Chúng tôi chỉ có bán, không cho thuê."

Đây là vì giám đốc mới tạo điều kiện chỉ cần nhập một lô cho mọi người dễ lấy hàng, nếu không nhà máy kem của họ cũng không thèm quan tâm đến người này.

Lục Hạ đành phải bỏ ra năm đồng mới mua được một cái, tiền trong túi ít hơn một chút.

Kem phải theo lô 50 cây, kem mặn là 2 xu, ngọt là 3 xu, đậu xanh là 4 xu, kem thường là 6 xu và kem đắt nhất là bơ với giá 15 xu. Lục Hạ chỉ cần 5 kem bơ, 15 que kem ngọt, và mười cây những loại khác khác, tổng cộng chính xác là năm mươi cây.

Nguyên chủ trong nhà rất nghèo, cô chưa bao giờ ăn kem, bình thường cũng không chú ý đến chúng vì vậy Lục Hạ không biết kem nào là phổ biến nhất, chỉ có thể đoán đại khái dựa trên những thông tin hời hợt.

Cô coi lần này như một lần nháp, cũng không dám mua quá nhiều, có thể bán càng nhiều càng tốt.

50 que kem không nặng, nguyên chủ cũng làm việc nhà nông, mặc dù thân thể không còn tốt như trước nhưng cái này căn bản cũng không có gì trở ngại.

Lúc này, mặt trời đã ló dạng, sau khi đi được vài bước đã bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa.

Lục Hạ vừa đi, vừa hét lớn: "Bán kem, kem lạnh. Ngọt, mặn, đậu xanh, kem thơm, kem ngon. "

Vừa rồi cô đã hỏi bà nội Ngô về khu dân cư trong khu vực này, nơi nào có nhiều người, cô sẽ hướng đến những địa phương đó.

Gia đình Lục Hạ điều hành một quán ăn nhanh và cô đã phụ giúp từ khi còn nhỏ. Trong thời gian rảnh rỗi ở trường đại học, cô đều làm việc bán thời gian, cơ bản đều đã làm qua nên không cần phải thích nghi mà có thể cao giọng rao hàng dọc theo đường phố.

Ngay sau đó, một số trẻ em đã bị thu hút và chạy đến với tiền tiêu vặt. "Dì, con muốn mua ngọt!"