Đúng Vậy, Xin Đừng Quá Đau Lòng Vì Người Yêu Của Anh!

Chương 18

Tống Hàng nhìn điện thoại, vuốt lên xuống, nhàm chán, tin nhắn của em gái cũng ngày càng ít ỏi.

Trong nước, những người thân và bạn bè mà cậu có thể liên lạc ngày càng ít.

Mỗi lần nhớ đến cửa hàng bị phá, Tống Hàng không tìm được ai để tâm sự.

Cuối cùng, Tống Hàng bấm vào một môi giới quen thuộc.

Liên hệ đối phương bán nhanh mặt tiền của mình, miễn là có thể thành công, giá cả thấp một chút cũng không sao.

Đối phương trả lời tốt, đồng thời nói giá nhà đất nơi đó sau thời kỳ đỉnh cao đã sụt giảm dữ dội, đặc biệt mặt tiền khó mua, muốn bán nhanh có thế phải chuẩn bị tinh thần giảm giá một nửa.

Tức thì, trong lòng Tống Hàng trống rỗng.

Nếu cả cửa hàng hoa và xe cộ đều bán, cuối cùng trả hết nợ xong, bản thân còn gì?

Tống Hàng say muốn nôn, đứng dậy đi vào phòng tắm trong phòng.

Lúc này, Lục Trì đang thay quần áo.

Anh nhíu mày, tối nay Tống Hàng uống rượu say về không rõ nguyên nhân.

Chậc, anh ghét nhất quỷ say rượu hôi hám.

Nhưng không còn cách nào, quản gia Lâm tuổi đã cao, không thể nâng được, đêm khuya cũng chỉ có Lục Trì xem xong tài liệu, còn chưa ngủ, Lục Trì không muốn nghe ồn ào, liền vác Tống Hàng lên vai ném về phòng.

Tống Hàng không nôn ra anh, nhưng...

Lục Trì ngửi ngửi quần áo thay ra, dính một thân mùi rượu.

Anh xoa mi tâm, bước đến cửa phòng đối phương, hít sâu một hơi.

Nếu sau này còn say khướt về, thì cút ra khỏi nơi này.

Cuộc sống của anh luôn tuân theo quy củ, nhưng lại bị Tống Hàng ngoài ý muốn cứng rắn chen vào .

Anh muốn trang viên yên tĩnh, tốt nhất là không nghe thấy tiếng động nào ngoài tiếng của chính mình.

Mặc dù Tống Hàng cũng cố gắng làm điều đó, trước mặt Lục Trì luôn nhẹ nhàng khép nép.

Nhưng tính cách Tống Hàng vẫn là hoạt bát, rất nhanh làm quen với đa số mọi người, ai cũng có thể cười nói chào hỏi, kêu cậu một tiếng Tiểu Tống, Tiểu Hàng hay ông chủ Tống.

Nếu không phải nể cậu là anh vợ, Lục Trì đã trói người này lại ném ra ngoài từ lâu.

Mà bây giờ, Lục Trì lần đầu cảm thấy Tống Hàng dường như không vui vẻ như tưởng tượng.

Lục Trì đứng trước cửa phòng tắm, thấy Tống Hàng dựa vào tường bên trong, ôm đầu gối.

Có lẽ anh ta nôn ra nên muốn tắm, ngược lại làm ướt sũng cả người.

Tóc nhỏ nước, nước mắt và bọt nước lẫn lộn, từ gương mặt trượt xuống.

Mắt Tống Hàng hồng lên, cố nén tiếng nức nở. Cậu chỉ là muốn giữ lại tiệm hoa của cha mẹ.

Cậu sống hai mươi mấy năm, mới hiểu mọi thứ của mình bị khống chế theo quỹ đạo đã định.

Vài câu kết cục bay bổng ấy, lại là cả đời bi thảm của chính mình.

Trong phòng điều hòa mở rất lớn, Lục Trì thấy Tống Hàng ướt sũng run lên bần bật, liếc mình một cái rồi ngừng khóc.

Lục Trì bước đến trước mặt Tống Hàng, cúi xuống kéo cậu dậy, muốn đỡ cậu ra ngoài.

Tống Hàng vấp một cái, mềm nhũn tựa vào ngực anh, đầu gối trên vai người đàn ông.

Lục Trì định nói gì đó, bỗng vai đột nhiên ướŧ áŧ.

Nước mắt Tống Hàng thấm ướt áo sơmi Lục Trì, hai tay cũng nắm chặt quần áo đối phương.

Lúc này nếu Tống Hàng tỉnh táo hơn một chút, nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Mọi việc không thuận lợi, sự nghiệp không thuận, tình yêu không thuận, thu hút toàn đàn ông.

Vậy mà còn để Lục Trì nhìn thấy, tên biếи ŧɦái này chắc chắn đang mắng thầm trong lòng.

Tống Hàng lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười, chuẩn bị giả vờ như chẳng có chuyện gì, lấp liếʍ qua loa.

Nhưng ngay sau đó, Tống Hàng cảm thấy lưng mình đang được vỗ nhẹ, lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của đối phương chạm nhẹ an ủi mình.

Giọng nam trầm thấp nói: "Đừng khóc."

Tống Hàng không ngờ anh ta sẽ an ủi mình.

Nhưng lời Lục Trì nói tiếp theo khiến Tống Hàng sững sờ.

"Nếu có chuyện gì, tôi sẽ giúp cậu giải quyết."

Nói rồi, Lục Trì vỗ nhẹ lên lưng cậu, nhẹ nhàng như vuốt ve một đứa trẻ nhỏ vậy.

Lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông chạm nhẹ lên lưng cậu, xuyên qua lớp áo ướt sũng, truyền qua đến da thịt.

Tống Hàng bỗng cảm thấy bản thân như bị bỏng.

Nhưng cái nóng khi chạm vào chỗ đó lan truyền, dọc theo cơ thể cậu, một đường lan tràn lên trên.

Tống Hàng nhẹ giọng nói cảm ơn.

"Tại sao anh lại giúp tôi?" Tống Hàng hỏi tiếp.

Câu trả lời của Lục Trì như nằm trong dự đoán: "Bởi vì cậu là anh trai ruột của vợ tôi. Mặc dù cô ấy đã mất, nhưng tôi nghĩ cô ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy cảnh này."

Tống Hàng ủy khuất hích mũi, giọng khàn khàn nghẹn ngào: "Là như vậy à, cũng chỉ có thể là như vậy thôi."

Tất cả mọi người đều xoay quanh nữ chính.

Quy luật thiên đạo của thế giới này thay đổi vì hỉ nộ ái ố của cô ấy.

Đặc biệt là nam chính và Lục Trì.

Lúc trước bạn bè Tống Hàng biết cậu nam giả nữ, sau khi câu dẫn ông xã yêu đương qua mạng xã hội, đều nói cậu có một bộ câu nam thẳng.

Lúc này có chút đắn đo.

Nhưng trong lòng Tống Hàng rõ hơn ai hết.

Điều thực sự khiến cậu câu được Lục Trì giàu có này, không phải là cử chỉ điệu bộ của cậu, cũng không phải do quá trình yêu đương của cậu và Lục Trì đã khiến cho đối phương hạnh phúc thế nào.

Mà là vì Lục Trì cho rằng cậu là Tống Gia.