Đúng Vậy, Xin Đừng Quá Đau Lòng Vì Người Yêu Của Anh!

Chương 17

Tống Hàng với đôi mắt thâm quầng, hôm nay thực sự không có tâm lý chuẩn bị gặp Lục Trì.

Liều sẽ bị Mộ Dung Trọng phát hiện, cậu vẫn muốn đi tiệm hoa xem thử, rồi đến quán bar nhỏ mới mở của người bạn để giải tỏa tâm trạng.

Cửa hàng hoa vì bừa bộn nên đóng cửa nghỉ ngơi sửa chữa.

Tống Hàng lấy chìa khóa mở cửa vào trong, có thể thấy, đêm qua Tiểu Vương đã dọn dẹp khá nhiều, nhưng sức một người có hạn, vẫn còn khá nhiều rác chưa dọn ra ngoài.

Tống Hàng cúi người nhặt những bông hồng đỏ rơi vãi trên sàn, ôm vào lòng.

Càng đi bước chân càng chậm, cuối cùng ngồi xuống ghế nằm, cúi đầu há miệng rồi lại thất vọng nhắm lại.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim như bị kim châm đâm.

Đi nhiều vòng như vậy, chính là vì nhân vật phụ lúc chưa tỉnh táo muốn ôm lấy cửa hàng hoa cha mẹ để lại.

Nhưng cuối cùng cũng không phải kết cục tốt đẹp.

Mộ Dung Trọng có tiền, trẻ ngang ngạnh.

Lục Trì có tiền có thế, quyết đoán. Các doanh nhân thành A đều phải kính nể anh mấy phần.

Mặc dù ba Lục ở bước đường cùng.

Nhưng người cùng đường bí lối cũng có thể dễ dàng lấy ra vài chục vạn, sống thoải mái ở nước ngoài.

Trong khi bản thân nhân vật phụ vì vài vài đồng bạc vụn mà bôn ba khắp nơi. Còn vướng vào tù tội.

Tống Hàng vuốt cánh hoa hồng đỏ, lông mi dày run rẩy.

Tống Hàng nghỉ ngơi một hồi, đứng dậy dọn dẹp cửa hàng, lau chùi sạch sẽ, rồi mở cửa kinh doanh.

Do ảnh hưởng của Mộ Dung Trọng, bây giờ lượng người trên phố này đã bị phố ăn vặt gần đó thu hút đi, cậu chờ đợi nửa ngày, chỉ có một cặp tình nhân đến mua hoa.

Tống Hàng gói xong một bó hoa.

Cô gái rất thích, khen: “Đẹp quá, kiểu dáng cũng mới lạ, tay nghề của chủ tiệm tốt thật.”

Tống Hàng khiêm tốn lắc đầu, tiễn họ rời đi, yên tĩnh trở lại suy nghĩ thực ra nếu lượng khách ít đi một chút, có thể phát triển khách quen.

Nhưng Mộ Dung Trọng quấy rối nhiều lần, khách quen cũng không giữ được.

Tống Hàng nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ bản thân không còn cách nào có thể cứu vãn tình thế.

Để em gái từ nước ngoài về, là giải pháp tồi tệ nhất.

Tống Hàng chờ đến khi trời tối, đóng cửa nghỉ ngơi.

Cậu gọi taxi đến quán bar nhỏ mà bạn mở.

Bên trong nhảy cuồng, đèn strobo quay cuồng, Tống Hàng vừa bước vào, liền bị luồng âm thanh đón mặt làm choáng váng.

Đây là quán bar đồng tính, quy mô không lớn, ngày thường chỉ có người quen đến.

Phần lớn khách nhìn thấy Tống Hàng tới, cũng biết cậu là bạn của chủ quán, là thẳng nam.

Có người muốn chạy tới chào, nhưng cũng bị người khác nhắc nhở.

“Thẳng nam, không cần đi.”

Một cái tiểu 0 tiếc hận nói: “Chẳng trách trông đẹp trai nhưng tư thế khi đi lại không giống 0 chút nào cả.”

Ra là thẳng nam!

Tống Hàng bịt tai chạy đến quầy bar, tìm thấy người bạn làm bartender bán thời gian.

“Một ly Whisky!”

Người bạn chớp mắt: “Tống đại mỹ nhân nghĩ kỹ rồi à, chuẩn bị lao xuống biển tìm những bà chị giàu có sao?”

Tống Hàng rít vào tai: “Con mẹ nó đại mỹ nhân cái gì!”

Trong tiểu thuyết gốc, nhân vật phụ chơi chung với một đám bạn xấu.

Những người bạn này biết cậu mở tài khoản em gái lừa được thẳng nam say đắm, liền trêu đùa gọi cậu là đại mỹ nhân.

Ngày nay khác xưa, Tống Hàng gọi một ly Whisky, cầm trên tay, ngón tay vuốt ve thành ly, chửi xong cũng không nói nữa.

Người bạn thấy Tống Hàng cúi đầu, ánh đèn chiếu lên mái tóc, như dòng sáng lấp lánh.

Xem ra là tâm trạng thật sự không tốt.

“Đừng buồn nữa, tới, anh trai mời cưng uống rượu!”

Tống Hàng uống vài ly rượu, tửu lượng của Tống Hàng không tốt đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa say.

Cậu gục đầu trên quầy bar.

Người bạn gợi ý: “Hay là cậu cũng sang nước ngoài đi.”

Tống Hàng vừa nghe đến đây muốn khóc: “Hộ chiếu của tôi bị cầm rồi.”

Trong tiểu thuyết gốc, ba Lục để Tống Hàng không thể ra nước ngoài, không bỏ trống tay, liền lấy hộ chiếu của cậu. Chỉ cần cậu không thể ra nước ngoài, sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ba Lục.

Người bạn lại nói gì đó, nhưng Tống Hàng gần như không nghe rõ.

Đến khi được nâng đỡ lên taxi, đưa về trang viên, rồi lại được ai đó khiêng từ taxi xuống, cuối cùng nằm trên giường uống một canh giải rượu, cậu mới dần tỉnh táo trở lại.

Cùng với tỉnh táo, điện thoại cũng tăng thêm mười mấy cái “phương thức liên hệ”.

Người bạn còn tận tình ghi chú: “Lúc say, cậu nói muốn tìm một đối tượng giàu có, đẹp trai, miễn là người đó có thể giúp cậu trả hết nợ. Tôi ngăn không được!”

Đành bất lực nhìn Tống Hàng đứng trên quầy bar thêm hơn mười gay “sẵn sàng bị dính câu”.

Người bạn: “Tôi đặc biệt ghi chú thuộc tính của họ, cậu xem đi.”

Tống Hàng nhìn kỹ, mười hai gay, cộng thêm bản thân là tám 0.

Họ coi cậu trở thành tên 1 ăn cơm mềm sao?

Tống Hàng thấy đây rồi tiêu đời, chính cậu có thể chất gay sao, hoa đào toàn đàn ông.

À, Lục Trì thì yêu người khác giới, nhưng anh là biếи ŧɦái, không tính.

Điều khiến Tống Hàng sụp đổ nhất là, tại sao cốt truyện lại để cậu đi vay nợ cha con nhà họ Lục.

Bây giờ đây không phải đã có một đống “anh trai tốt” sẵn sàng giúp mình hay sao?