Nhược Khứ Hồi Duyên Châu Thái Tử Phi Quả Không Dễ Làm

Chương 2: Truy Sát

Châu An uất hận lắp bắp không nên lời:

- Thẩm Ngôn, ngươi dám uy hϊếp ta. Ngươi...

Thẩm Ngôn ánh nhìn lạnh lùng nói:

- Thế nào Châu An, có chịu ngoan ngoãn theo chúng ta về không?

- A Ngôn, muội không cần nhiều lời với ả ta. - Giọng nói trầm ấm của Phó Liên Thành từ phía sau vang lên, vừa dứt lời thì Phó Liên Thành cũng cưỡi ngựa đi đến cạnh Thẩm Ngôn, hắn nhìn Thẩm Ngôn dịu dàng, ánh mắt mang theo đầy ý nuông chiều. Châu An thấy cảnh này thì trái tim bỗng trở nên nhói đau, ánh mắt nuông chiều của nam nhân kia trước đây cũng đã từng dành cho nàng, vậy mà giờ đây ánh mắt đó khi nhìn nàng chỉ còn toàn hận ý. Chỉ vì thương xót cho Thẩm Ngôn nên hắn trở lên căm hận nàng như vậy. Châu An bi ai nhìn hắn. Phó Liên Thành khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ lãnh khốc, không chút lưu tình ra lệnh:

- Bắt tên tội phạm truy nã kia về triều đình quy án.

Châu An gương mặt thất thần, từng bước lui lại phía sau, nàng cảm thấy bước chân bị hẫng, cả người rơi vào khoảng không chơi vơi, nàng nghe thấy tiếng gió vun vυ't bên tai, vì đâu mà lại đến nông lỗi này. Trong một khắc ngắn ngủi những sự việc trong quá khứ lại ùa về như dòng nước lũ nhấn chìm tâm trí nàng. Châu An nhớ đến khoảnh khắc nàng mặc một thân giá y lộng lẫy, đầu đội khăn loan phụng đỏ thẫm được Phó Liên Thành nắm tay bước vào lễ đường, sau đó Châu An lại nhớ đến lúc chính tay Phó Liên Thành cầm thư hòa ly ném vào mặt nàng đuổi nàng ra khỏi cửa lớn nhà họ Phó, nghĩ đến đây nàng khẽ mỉm cười cay đắng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy Châu An đưa tay lên bầu trời đen đặc cố nắm lấy một vì sao duy nhất đang tỏa sáng lấp lánh giữa màn đêm u tối. Nàng ước gì quá khứ có thể vãn hồi, nàng muốn sửa sai, nhưng tất cả đã quá muộn màng. Trước đây nàng bày mưu tính kế, hãm hại người khác cũng chỉ vì muốn tranh thủ chút tình cảm của Phó Liên Thành, chỉ vì muốn có được trái tim hắn ta mà nàng không từ thủ đoạn từng bước đi vào con đường tội lỗi khiến gia đình tan nát, những người thân cận cũng phải chịu cái chết đầy bi thảm. Nàng cố chấp như vậy cuối cùng cũng chẳng có nổi sự thương xót của hắn.

Bây giờ nàng đã hiểu ra nhưng tất cả đã quá muộn màng… Châu An từ từ khép đôi mắt lại, hình ảnh cuối cùng hiện diện trong đáy mắt nàng là một bầu trời rực sáng, nàng mới năm tuổi, ngây thơ đang vui đùa dưới gốc cây tuyết tùng cùng với ca ca của mình, khung cảnh bình yên đẹp đẽ mờ dần tan biến tựa như bọt biển hoà vào không gian tăm tối.