Tòa lầu sơn son thϊếp vàng sừng sững một góc trời, trong tẩm phòng đặt lư hương có dạng nghê thú tinh xảo, nhả ra những làn đào hoắc hương uốn lượn mềm mại, mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Trên giường lớn màn trướng che rủ, không nhìn rõ người nằm bên trong.
- Tiểu thư, à không phải, Vương Phi, hôm nay phải đến tế lễ ở Hoàng Lăng. - Linh Tâm nhẹ giọng gọi thiếu nữ đang nằm say ngủ phía bên trong. Thiếu nữ vẫn nằm im tựa hồ như không nghe thấy tiểu nha hoàn gọi, Linh Tâm chỉ đành nhẹ kéo dèm sang một bên, lay nhẹ người nàng:
- Vương Phi, hôm nay thật tình không thể lười biếng. Nếu người không dậy nhanh sẽ trễ giờ, lúc đó vương gia sẽ không vui.
Thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi mái tóc đen dài như dòng suối, nước da trắng hơn cả tuyết giữa trời đông, đôi môi mọng đỏ kinh diễm vẫn nằm đó để mặc cho nha hoàn ra sức lay gọi, nàng chỉ khẽ thở dài. Mãi một lúc sau nàng mới phản ứng lại, đôi mắt mở to, hàng mi đen dài khẽ chớp chớp.
- Linh Tâm. - Bất chợt Châu An nhẹ gọi.
Châu An bất giác đưa tay xoa đầu tiểu nha hoàn làm Linh Tâm hơi sững người nói:
- Nô tì đây, Vương Phi hôm nay sao người lạ vậy?
Châu An Không ngờ trước khi chết mình lại có thể nhìn thấy Linh Tâm một lần nữa, nàng khẽ thở dài rồi lại nhắm mắt nằm im, thấy chủ nhân như vậy Linh Tâm nghĩ có lẽ chủ nhân vẫn còn ngái ngủ muốn làm biếng như mọi khi, tiểu nha hoàn chỉ đành lay người Châu An thêm lần nữa nói:
- Vương Phi, nếu người không dậy ngay, thì chắc chắn sẽ bị muộn. Như vậy nhất định sẽ bị hoàng hậu trách phạt.
Châu An mở mắt hoang mang tột độ nhìn Linh Tâm. Linh Tâm nguyên là nhất đẳng nha hoàn của nàng, là một hảo nha đầu trung thành. Trong lúc lưu đầy vì bảo hộ Châu An mà bị người ta đánh chết. Nay lại bình an đứng trước mặt nàng, mi thanh mục tú dáng vẻ ngây thơ nhất thời làm cho Châu An hoảng hốt. Nàng cười khổ:
- Trước khi chết vẫn gặp được ảo giác thế này, sao mà quá chân thật vậy.
- Vương phi, người đang nói mơ hay sao?
Linh Tâm khó hiểu, khẽ đặt tay lên chán Châu An, cảm giác bàn tay mát rượi khiến nàng khoan khoái, đột nhiên một nha hoàn khác bưng thau nước bước vào, hơi cúi người hành lễ:
- Mời vương Phi rửa mặt.
Châu An thốt nhiên trợn mắt, ánh mắt trở lên sắc bén, nàng đưa tay tự cấu vào đùi mình:
- Á. Tốt quá không phải là mơ.
- Ta đã trở về thật ư…
Linh Tâm hốt hoảng hỏi:
- Vương Phi, người bị làm sao vậy? Người đang nói sảng gì vậy?