Không Thể Ngừng Yêu

Chương 9

Chương 9

Tiết học buổi sáng hôm thứ tư là tiết toán của thầy chủ nhiệm Tần Ngụy.

Tần Ngụy là một thầy giáo dày dặn kinh nghiệm của trường trung học số ba, vừa mới bước sang tuổi bốn mươi mà trông chẳng khác nào ông già, trên mũi đeo một cặp kính dày cộm, mỗi lần nói cái gì đều khiến người khác nghe như đang bị giáo huấn.

Tiết học mới trôi qua được một nửa Thẩm Liễm đã không chịu nổi nữa, nhờ bạn cùng bàn che hộ, rồi nằm bò xuống bàn một lúc.

Cô cảm giác mí mắt vừa mới khép lại được một giây thì một viên phấn đã bay thẳng tới đầu.

“Thẩm Liễm, đứng lên nói cho tôi biết câu này giải như thế nào.” Trên bục giảng truyền đến tiếng Tần Ngụy gõ lên bảng đen.

Thẩm Liễm giật mình đứng dậy, mở miệng như phản xạ có điều kiện.

Nhưng không phải nói cách giải của bài toán, mà là...

“Kính thưa các vị khách quý, các vị đại biểu, các thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến, chào mọi người, chào mừng đến với buổi lễ kỉ niệm của trường trung học số 3 Lộ Thành...”

Toàn bộ học sinh đều ngây người, sau đó đồng loạt cười ầm.

“...”

Thẩm Liễm bị tiếng cười đánh thức, chợt nhận ra đây là lớp học, không phải phòng luyện tập.

“Không được cười nữa.” Tần Ngụy đứng trên sân khấu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt tức giận, ném nốt cục phấn còn lại vào hộp, hai tay chống lên bàn: “Cô, lát nữa tới văn phòng của tôi một chuyến.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Liễm ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng thầm “hỏi thăm” Từ Diễn Châu vài lần.

Năm phút sau khi tan lớp, Thẩm Liễm ngây ngốc ra khỏi văn phòng, Mộc Lan Lan vừa đi giao bài tập cho giáo viên lịch sử, đang đứng đợi cô ở cửa.

“Tớ dường như đã lĩnh hội được rồi, chọc vào ai thì chọc, tuyệt đối không được chọc vào lão Tần.”

Thẩm Liễm không dám nghĩ tới chuyện vừa nãy xảy ra trong văn phòng: “Đủ 4 phút 30 giây, từng chữ giáo huấn đều có mức độ sát thương rất lớn, tớ khổ quá mà.”

Mộc Lan Lan: “Được rồi, ai bảo cậu trong giờ không chuyên tâm nghe giảng cơ, trả lời câu hỏi còn tuôn một tràng lời thoại của người dẫn chương trình, lão Tần không để cậu viết bản kiểm điểm là may mắn lắm rồi.”

Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới Thẩm Liễm liền tức giận: “Lỗi của tớ sao? Chứ không phải là do cái tên quỷ quái Từ Diễn Châu mà ra à, cả ngày đều nhìn chằm chằm tớ. Hơn nữa lễ kỷ niệm trường cũng sắp diễn ra rồi, tớ mà không thuộc một tí thôi, tới lúc đó mất mặt thì làm sao?”

Mộc Lan Lan cùng cô quay lại lớp học, đột nhiên tính tò mò lại trỗi dậy: “Hai người bọn cậu ngày nào cũng ở cùng nhau, không phát sinh chuyện gì khác đấy chứ? Hửm?”

Thẩm Liễm đẩy cái đầu suốt ngày hóng chuyện của cô ra sau: “Hừ, tớ còn đang muốn đây, nhưng đáng tiếc là chẳng có gì.’

“Ờ.” Mộc Lan Lan xoa xoa đầu, gọi Thẩm Liễm đang gia tăng tốc độ đi ở phía trước: “Không có thì không có, cậu chạy nhanh như vậy làm gì hả?”

Cô đi vượt qua đám người, không buồn ngoảnh đầu lại, giơ tay trái về phía sau lắc lắc, lớn tiếng nói: “Tớ đi tìm Từ Diễn Châu xác nhận thời gian luyện tập.”

---

Cách lễ kỷ niệm thành lập trường vẫn còn ba ngày, tối nay là buổi diễn tập tập thể đầu tiên của tất cả những người tham gia.

Thẩm Liễm vội vàng ăn xong bữa tối ở căng tin, liền đi vào phòng thay đồ thay quần áo, những việc còn lại như trang điểm, làm tóc đều do bên nhóm nghệ thuật của trường giúp đỡ, nhưng nhân lực có hạn nên đành phải xếp hàng từng người một.

Thẩm Liễm tới sớm, được ưu tiên trước, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Tận dụng thời gian rảnh còn lại, cô ngồi một bên ôn lại lời thoại của người dẫn chương trình.

Khi Thẩm Khâm Mộ và Từ Diễn Châu tới, cô đã nhẩm lại kịch bản được hai lượt, đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người trong phòng hóa trang đã tản đi phân nửa.

Cô quay mặt về phía bàn trang điểm, dựa lưng vào ghế, mặc một chiếc váy lụa trắng dài vừa phải, eo bó sát, chiếc váy mềm mại lặng lẽ buông xuống, che đi mắt cá chân trắng nõn.

Cảm giác có người tới gần, Thẩm Liễm mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của hai người đàn ông quen thuộc, cong mắt khẽ mỉm cười: “Hai người tới rồi à.”

“Ừm, anh tới xem hai người chuẩn bị như thế nào rồi, ai ngờ vừa bước vào cửa đã thấy ai đó đang nằm ngủ rồi.” Thẩm Khâm Mộ cười cô: “Gần đây em bị thần ngủ chiếm hữu à?”

“Anh im đi.” Thẩm Liễm trừng anh một cái: “Đứng qua bên kia đi.”

Cô lại nhìn về phía Từ Diễn Châu, lập tức đứng lên, kêu Thẩm Khâm Mộ nhường chỗ của mình cho anh ấy: “Anh Diễn Châu, anh ngồi đi, chúng ta khớp thoại thử nhé.”

Thẩm Khâm Mộ: “...”

Cái đồ vô lương tâm.

“Chuẩn bị thế nào rồi.” Từ Diễn Châu hưởng thụ với loại giả vờ hiếu khách của cô, không khách khí mà ngồi vào ghế của người anh em tốt của mình, lật qua kịch bản cô đưa như chưa có chuyện gì xảy ra: “Lời thoại phải thuộc, không được nhớ lộn xộn đâu đấy.”

Thẩm Khâm Mộ tức giận đứng sang một bên.

“Ừm.” Thẩm Liễm đặt tay lên lưng ghế, gật đầu, ngắm trang phục anh mặc ngày hôm nay.

Áo sơ mi trắng và bộ vest màu chàm gọn gàng, thanh lịch, kiểu tóc hiếm khi để lộ vầng trán làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt anh tú hơn, lông mày sâu, đuôi mắt có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng lại rất tập trung khi quan sát người khác.

Lúc này đôi mắt cụp xuống, giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, khiến người khác càng khó rời mắt.

Thẩm Liễm ngây ngốc nhìn một hồi, thoáng thất thần.

Bên tai có người nhắc nhở thời gian lên sân khấu: “Người dẫn chương trình chuẩn bị, một phút nữa buổi diễn tập sẽ bắt đầu.”

“Đừng ngây ra đó nữa, mau thắt cà vạt đi, mình ra khán đài đợi hai người.” Không biết Thẩm Khâm Mộ đã cầm trong tay chiếc cà vạt từ lúc nào, anh ném qua cho Từ Diễn Châu.

Người sau cũng không vội, cầm lấy cà vạt ngẩng đầu lên, trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Liễm đang quang minh chính đại nhìn mình, vẻ mặt khẽ động, thuận miệng hỏi: “Biết không?”

“Hả?” Thẩm Liễm ngây ra mất một giây, lập tức hiểu ra: “... Biết ạ!”

Cô vui mừng cầm lấy cà vạt vòng qua cổ anh.

Lúc này mới để ý Từ Diễn Châu cao hơn cô nửa cái đầu.

So với mấy nữ sinh thì Thẩm Liễm không hề thấp, chiều cao 1m75, luôn đứng hàng cuối cùng của lớp, nhưng lại chỉ đứng tới chóp mũi của anh.

“Anh... đứng gần lại một chút được không.”Bởi vì cách quá xa nên cô khó có thể dùng sức, hai tay vướng nhau, thắt một lúc lâu vẫn chưa thành hình.

Cô miệt mài thắt một lúc, Từ Diễn Châu mới phát hiện vừa rồi ấm đầu mới nói mấy lời vớ vẩn như vậy.

Hơi thở đều đặn bình ổn của cô thực sự rất gần, dường như chỉ cần cô ngẩng đầu liền đυ.ng vào cằm của anh. Trông cô cũng có vẻ không thuần thục lắm, mân mê cái cà vạt một lúc lâu vẫn chưa xong, ngược lại còn rối hơn.

“Được rồi, ra ngoài đợi tôi.”

Từ Diễn Châu không kiên nhẫn nổi, đột nhiên cáu kỉnh đuổi người ra ngoài.

Thẩm Liễm: “...Ò.”

Anh liếc cô một cái, thành thục thắt cà vạt, Thẩm Liễm vội chạy ra ngoài, quên cả thay giày, đóng cửa lại dựa vào tường lấy lại bình tĩnh.

Ban nãy sao tim của cô lại đập nhanh như thế chứ? Không phải chỉ là thắt cà vạt thôi sao, tay run cái gì.

Chết rồi chết rồi, không phải Từ Diễn Châu sẽ nghĩ cô thực sự không biết thắt cà vạt, mà chỉ cố ý lừa anh chứ?

“Em đang nghĩ cái gì trong đầu đấy?”

Cửa đột nhiên mở ra, Từ Diễn Châu mang theo đôi giày cao gót đặt trước mặt cô, tay kéo cà vạt của anh lại một lần nữa khiến cô mất máu, lạnh lùng đáp: “Thay giày, lên sân khấu.”

Thẩm Liễm vội vàng thay giày, khẽ thè lưỡi sau lưng anh: “Ma quỷ.”

Lần diễn tập thứ nhất diễn ra tương đối thuận lợi, ngoại trừ có hai tiết mục do thành viên không tới kịp, ngoài ra các tiết mục khác đều đã bước vào giai đoạn hoàn chỉnh cuối cùng.

Thẩm Liễm hoàn thành nhiệm vụ của người dẫn chương trình một cách thuận lợi, phối hợp với Từ Diễn Châu cũng rất ăn ý.

Có điều tiết mục múa cổ đại của cô, bởi vì không đủ thời gian để thay trang phục nên cần phải bàn bạc lại.

Sau buổi diễn tập cho ngày kỉ niệm, toàn thân Thẩm Liễm như bị rút cạn sức lực.

Mộc Lan Lan gấp bộ trang phục múa gọn gàng, để vào túi: “Cái này cậu có định mang về không?”

Thẩm Liễm khoát tay: “Không cần, ngày mai vẫn cần dùng, mang đi mang về phiền phức lắm.”

“Vậy đôi giày kia tớ cũng để dưới gầm ghế nhé, mai cậu chỉ việc đến lấy đi thôi.”

“Ok.”

Mộc Lan Lan: “À đúng rồi, buổi tối cậu về bằng cách nào, tớ bảo bố tới đón, thuận đường đưa cậu về nhé.”

Thẩm Liễm ra khỏi phòng thay đồ, mặc áo khoác, chuẩn bị tẩy trang: “Anh tớ vẫn ở đây, không cần lo cho tớ, cậu cứ về trước đi.”

“Vậy cậu về cẩn thận nhé.”

Sau khi Mộc Lan Lan rời đi, Thẩm Liễm tranh thủ gửi tin nhắn cho Thẩm Khâm Mộ, hỏi anh ở đâu. Nhưng mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy trả lời lại, chắc lại trốn ở quán net nào đó rồi.

Thẩm Liễm thu dọn đồ đạc xong rời khỏi trường cũng đã là 12 giờ đêm rồi.

Chưa kể, bình thường về muộn cùng lắm chỉ đến 9, 10 giờ tối, đèn đường vẫn còn sáng. Còn bây giờ hầu như mọi người đã về gần hết, con đường tối đen như mực, chỉ có đèn đường yếu ớt tỏa ra cảm giác tồn tại.

Còn có chút dọa người.

“Không sợ, không sợ, không sợ...” Thẩm Liễm quấn chặt áo khoác, bật đèn điện thoại di động lên, chụp ảnh chung quanh, đột nhiên chụp được một bóng người phía sau cô, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, “... Ai đó?!”

“Tôi.”

Từ Diễn Châu nheo mắt lấy tay chặn lại ánh sáng của đèn điện thoại.

Sợ bóng sợ gió một hồi, Thẩm Liễm cầm điện thoại chạy đến đứng bên cạnh anh, cảm thấy an toàn hơn rất nhiều: “Anh đang đợi em à?”

“Anh trai em kêu tôi thuận đường đưa em về.” Từ Diễn Châu giải thích lý do anh tới đây, nhìn cô trốn ở bên cạnh không dám nhìn xung quanh, liền đoán: “Sợ tối sao?”

“Không... không hề nha!”

Thẩm Liễm đột nhiên tỉnh táo lại, đứng thẳng người, lập tức bình tĩnh lại: “Thẩm Liễm em không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ bóng tối được sao.”

Từ Diễn Châu hiểu ý: “Vậy được, em đi trước đi.”

“...”

Thẩm Liễm liếc anh một cái, do dự hỏi: “Em, đi trước?”

Từ Diễn Châu nhướng mày, bộ dạng rất biết nói chuyện: “Sợ thì nói, không ai chê cười em đâu.”

Càng nói thế lại càng khơi dậy tính háo thắng trong lòng Thẩm Liễm, càng không thể để anh ấy coi thường mình: “Đi thì đi.”

Thẩm Liễm đi phía trước, lắc lắc điện thoại, sợ có thứ gì từ đâu đó nhảy ra dọa chết cô.

Nghĩ thế trong lòng lại càng thêm bất an, bên tai luôn nghe thấy loáng thoáng chút động tĩnh, nhưng nhìn bốn xung quanh lại chẳng phát hiện được thứ gì.

Bước chân càng ngày càng cách xa cổng trường, động tĩnh đó càng ngày càng rõ.

Thẩm Liễm quay đầu nhìn về phía con hẻm bình thường hay đi, bây giờ không có đèn đường chiếu rọi, tựa hồ căn bản không thấy đáy.

Thẩm Liễm lo lắng đi về phía trước: “Chít.”

Đột nhiên có thứ gì đó nhảy ra, giẫm lên những cành cây trên mặt đất, lông của nó chạm vào chân cô, lông tơ khắp người Thẩm Liễm không khỏi dựng đứng lên, còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô lại cảm nhận được cái gì đó lướt qua mắt cá chân.

“A!...”

Cô không kiềm chế nổi, quay người về phía sau vùi đầu vào lòng anh.

Mùi hương quen thuộc khiến người ta cảm thấy an tâm, Thẩm Liễm vòng qua vai Từ Diễn Châu.

Đôi tay nắm chặt không chịu buông ra, run rẩy không ngừng, vừa nói vừa suýt khóc: “Không được, không được, đáng sợ quá, có cái gì đó, nó chạm vào em, dọa chết em rồi! Ôi mẹ ơi...”

Từ Diễn Châu: “...”