Chương 8
Cuối cùng người dẫn chương trình cho buổi lễ kỉ niệm trường đã được chọn – Từ Diễn Châu, Thẩm Liễm.
Ra khỏi phòng luyện tập, Thẩm Liễm toàn thân thoải mái như vừa thắng được một trận đấu khó nhằn. Cô lười biếng đứng ở hành lang vặn mình, vừa quay đầu lại, phát hiện Thời Trân đang đi từ phòng luyện tập ra đứng ngay phía sau cô, hình như muốn nói gì đó.
“Thẩm Liễm, xin lỗi...” Thời Trân cụp mắt xuống, trông có vẻ như sắp khóc.
“...”
Cô quên mất, vở kịch này còn chưa diễn xong.
Thời Trân thấy cô không có phản ứng, lại càng tỏ ra đáng thương: “Tôi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của cậu, do tôi không đủ thực lực, tôi không hoàn hảo, tôi thật kém cỏi.”
Trong lòng Thẩm Liễm hung hăng gật đầu: “Không sai, nói đúng lắm, chính xác đấy, cô nói quá đúng.”
“Tôi không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa, tôi... thực sự rất buồn.” Thời Trân vẫn còn đang thêm mắm dặm muối, tranh thủ sự đồng cảm của cô.
Thẩm Liễm nghĩ cô thắng cuộc thi, Thời Trân cũng đại khái hiểu ý tứ của cô là gì, nhưng không ngờ cô ta lại không biết nhìn ánh mắt người khác.
Vậy thì không thể trách cô không nể tình được.
“Chị em tốt, đừng khóc nữa.” Thẩm Liễm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ta, vẻ mặt từ thương xót chuyển sang lạnh nhạt: “Tôi biết vừa nãy cậu lừa tôi, muốn nhận được sự đồng cảm của tôi cũng vô dụng thôi.”
“Cậu...” Biểu cảm của Thẩm Liễm thay đổi đột ngột khiến Thời Trân ngẩn người.
“Thực ra nếu cậu nói thẳng người cậu thích là Từ Diễn Châu, tôi còn có thể suy nghĩ cùng cậu cạnh tranh công bằng.” Thẩm Liễm không để ý đến sắc mặt càng ngày càng khó coi của cô ta, ghé sát bên tai nói với giọng điệu chỉ hai người có thể nghe thấy vạch trần lời nói dối của cô ta.
“Nhưng ngay từ ban đầu cậu đã hao tâm tổn sức đi lừa người khác, đây chính là kết cục mà cậu phải nhận lấy.”
---
“Sau đấy cậu đã bị mấy lời khóc lóc thảm thương của cậu ta mà thay đổi suy nghĩ sao?” Mộc Lan Lan ôm đĩa hạt dưa ngồi trên sô pha nghe cô kể về chuyện sáng nay.
“Không, sau đó tớ rời đi luôn.” Thẩm Liễm mang theo một đĩa dưa hấu đi từ trong nhà bếp ra, tiếp tục kể: “Biểu cảm của cậu ta như thế nào tớ cũng chả buồn để ý.”
“A? Làm gì có ai như cậu chứ, kể chuyện mà đến kết cục cũng không có.” Mộc Lam Lam tỏ ra vô cùng bất mãn.
Thẩm Liễm liếc cô một cái, cắn hai miếng dưa hấu: “Tớ đói không chịu được, muốn mau chóng về nhà ăn cơm cũng là sai sao?”
“Hơn nữa sau khi biết cậu ta lừa tớ, tâm trạng tớ rất khó chịu, nhìn thấy cậu ta liền tức giận. Nếu ở lại lâu hơn, tớ không đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Mộc Lan Lan thấy cô nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, cười nhạo nói: “Cậu đúng là vì yêu kiếm trượng mà đến Thiên Nhai, được lắm!”
Thẩm Liễm hừ nhẹ một tiếng, đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi, dù có tranh dành đàn ông thì cũng phải đường đường chính chính, tớ không thích mấy chiêu trò tiểu nhân đó.”
“Chậc, cứ như kiểu cậu chưa từng dùng chiêu trò gì vậy.” Mộc Lan Lan trầm ngâm nửa giây bắt đầu liệt kê mấy “tội trạng” của cô ra: “Ví dụ như: sửa váy cho ngắn thêm, đưa bữa sáng cho người nào đó, cố ý để người ta đưa mình về nhà... vân vân và mây mây, mấy cái này đều không tính sao?”
“... Cậu có phải chị em tốt của tớ không đấy, cậu đứng về phe ai hả?” Thẩm Liễm trừng mắt nhìn Mộc Lan Lan như muốn xuyên thấu cô vậy.
Mộc Lan Lan: “Nói đi cũng phải nói lại, giờ cậu được chọn làm người dẫn chương trình rồi, vậy thì làm gì còn thời gian luyện múa nữa?”
Thẩm Liễm cũng vì chuyện này mà phát sầu: “Nhưng Từ Diễn Châu cũng nói rồi, chúng tớ sẽ dành thời gian sau khi tan học để luyện, cũng được mà.”
“Chậc chậc, Từ Diễn Châu, Từ Diễn Châu, Từ Diễn Châu, bây giờ trong mắt cậu ngoài anh ấy ra còn có ai khác không?”
“Bây giờ tớ muốn lấy Từ Diễn Châu làm mục tiêu đầu tiên.” Thẩm Liễm thề: “Không đạt được tuyệt đối không từ bỏ.”
Mộc Lan Lan thấy cô kiên trì như vậy, thật sự trong lòng có chút nghi hoặc: “Vậy đạt được rồi thì tiếp theo cậu định làm gì?”
“Tiếp theo?” Thẩm Liễm bỗng nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái: “Cái gì tiếp theo?”
Mộc Lan Lan: “Giời ạ, cậu vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó à, yêu đương ấy.”
“Với ai cơ?”
“...”
Mộc Lan Lan biết ngay nha đầu này chưa suy nghĩ tới chuyện đó, nam nhân trước mắt chỉ biết theo đuổi đã còn cái gì khác đều không quan tâm: “Cậu giành được người ta về tay rồi, cậu nói xem là ai hả?”
“Ý của cậu là... người trong tay tớ rồi, tớ phải có trách nhiệm á?” Thẩm Liễm hỏi lại từng chữ một, giống như vừa nghe được câu không tiêu hóa nổi.
Mộc Lan Lan mặt đầy vệt đen: “...”
Nếu – không – thì – sao?
Thẩm Liễm yên lặng, thực ra trước giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Trước kia khi gặp trai đẹp, thuận mắt, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thu hút sự chú ý của người ta, vì thế mà dùng mọi thủ đoạn. Nhưng đến khi người ta thực sự để ý tới mình rồi thì cô lại hết hứng thú, biến mất khỏi cuộc sống của nhau.
Từ trước tới giờ Thẩm Liễm nghĩ chuyện này chả có vấn đề gì không tốt, mãi tới lúc này, khi Mộc Lan Lan hỏi cô, cô lại do dự.
Cô không khỏi tự hỏi chính mình: nếu cô dồn hết tâm sức vào Từ Diễn Châu, theo đuổi thành công rồi thì làm thế nào? Liệu cô sẽ giống như những lần trước đây, ghét bỏ rồi mất tích, hay lần này sẽ khác?
“...Liễm Liễm? Thẩm Liễm...”
Mộc Lan Lan quơ quơ điện thoại trước mặt cô: “Điện thoại này, Từ Diễn Châu gọi.”
Thẩm Liễm đột nhiên bừng tỉnh, bắt máy, nhưng suy nghĩ của cô vẫn còn vướng mắc vào những câu hỏi vừa rồi: “Alo?”
Mãi đến lúc một giọng nam dễ nghe truyền đến, qua điện thoại di động âm thanh trở nên trầm ấm hơn nhiều: “Em quên thời gian luyện tập à?”
“Luyện tập... Thời gian, luyện tập!?” Thẩm Liễm ngây người, lập tức dùng khẩu hình miệng hỏi Mộc Lan Lan: “Mấy giờ rồi?”
Mộc Lan Lan: “2 giờ 20 phút.”
“! ! !” Thẩm Liễm kinh ngạc thốt lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, nhưng giọng điệu lại mềm đi tám phần: “Em xin lỗi em xin lỗi, bây giờ em tới ngay.”
“...”
Từ Diễn Châu ở đầu dây bên kia không còn kiên nhẫn, lạnh lùng cảnh cáo: “2 giờ 20 mà không thấy người thì lần sau cũng đừng tới đây nữa.”
Cúp điện thoại, Thẩm Liễm không còn thời gian quan tâm tới Mộc Lan Lan, nói được hai câu liền vội vàng thu dọn, mặc áo khoác vội vàng ra ngoài bắt xe.
Suốt đoạn đường, cơn gió mát lạnh thổi bay lo lắng trong đầu cô, không khỏi trách móc bản thân suy nghĩ vớ vẩn: Mình còn cách ngàn dặm mới theo đuổi được Từ Diễn Châu, cần gì phải nghĩ nhiều như thế làm gì?
Rốt cuộc là vì cơm trưa nay không ngon hay là vì dưa không đủ ngọt nhỉ?
---
Thẩm Liễm vội vội vàng vàng chạy tới, những vẫn chậm hai phút so với giờ đã hẹn.
Vừa bước vào cửa Từ Diễn Châu đã ném cho cô sắc mặt không chút thiện ý nào, Thẩm Liễm ban đầu nghĩ cái gì mà “phu xướng phụ tùy” phối hợp cuối cùng cũng không thể thực hiện, hơn nữa lại còn phạt cô học thuộc lòng lời thoại của dẫn chương trình rồi mới tính tiếp.
“Nhiều thế này, bắt em học thuộc hết trong một buổi chiều á?” Thẩm Liễm nhìn năm trang giấy toàn chữ là chữ, đột nhiên cảm thấy thắng được Thời Trân cũng chả phải chuyện gì tốt: “Có thể cho em thêm vài ngày được không ạ?”
“Ngày kỉ niệm thành lập trường cuối tuần sau đã tổ chức rồi.” Từ Diễn Châu photo bản lời thoại của người dẫn chương trình thành hai bản, ngồi bên cạnh cùng cô học thuộc: “Em tính xem còn lại bao nhiêu thời gian.”
Thẩm Liễm dựa lưng vào ghế, than vãn đáp: “Nhưng hôm nay mới là chủ nhật thôi mà...”
Từ Diễn Châu dừng lại, ánh mắt lạnh thấu xương, giống như hai tia băng chiếu vào người cô. Thẩm Liễm dịu giọng nói: “Hì hì, em học, bây giờ em học ngay.”
“Khụ!... Kính thưa các vị quý khách, lãnh đạo nhà trường, các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, hôm nay... chúng tôi...”
Một lúc sau, Thẩm Liễm nhìn mấy dòng chữ trước mặt, như thể chúng mọc chân, tất cả đều chen chúc trước mắt cô, hỗn loạn chạy vòng vòng...
Cô lắc lắc đầu, buộc bản thân phải tập chung lại, chăm chú đọc một lúc, những dòng chữ lại xoay chuyển trước mặt khiến cô choáng váng.
Mí mắt Thẩm Liễm bắt đầu đánh nhau, một câu cũng học thuộc không nổi nữa, tinh thần càng ngày càng không ổn định, cuối cùng không chống nổi lại cơn buồn ngủ mà nghiêng đầu sang bên phải.
Từ Diễn Châu đang học thuộc phân đoạn giữa, đột nhiên vai trái bị một vật nặng đè lên.
Vừa nghiêng đầu qua nhìn, lọt vào tầm mắt là mái tóc của cô: “...”
Thẩm Liễm vẫn ngồi ngay ngắn, trong tay vẫn cầm kịch bản, mà người thì đã ngủ say rồi.
Hơi thở của cô rất nhẹ, mái tóc xoăn dài ngang vai được vén ra sau vành tai, tính cách hoạt bát, vui tươi, đôi má hồng hào không hề trang điểm, môi đỏ tươi, lông mi hơi cong, dưới mắt có một vết thâm mờ.
Từ Diễn Châu nhất thời mềm lòng, không lập tức đánh thức cô.
Ngẩng đầu nhìn về chiếc gương đối diện, trong gương là hai người có ngoại hình và tư thế giống nhau.
Hai người ngồi đó, chiếm một góc gương.
Anh co một chân lại, đặt tay lên đầu gối, cổ áo sơ mi hơi hé mở. Cô tựa vào vai anh, như đang mơ thấy điều gì, dịch đầu thay đổi vị trí, tìm một nơi thoải mái tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Chợt nhớ tới buổi sáng cô nhắm vào đối phương, cố gắng hết sức để đánh bại đối thủ, sau đó không ngần ngại bày tỏ niềm vui sướиɠ của mình, cho dù là buồn hay vui cùng đều luôn tích cực như vậy.
Từ Diễn Châu không tự chủ mà nghĩ tới, cô gái này thật sự mỗi ngày đều mang đến cho người ta những bất ngờ khác nhau.
Anh đổi tay cầm kịch bản, học thuộc tiếp lời thoại vừa nãy, chóp mũi lại ngửi thấy mùi dâu tây nhàn nhạt.
Mái tóc Thẩm Liễm xõa xuống trán, có chút ngứa ngáy.
Từ Diễn Châu nhắm mắt, tựa đầu vào gương: “...”
Không tài nào học thuộc nổi nữa.
Đến khi Thẩm Liễm tỉnh lại, Từ Diễn Châu đã không còn ở trong phòng nữa, cô phát hiện bản thân nằm ngủ dưới đất, dưới thân còn lót hai tập lời thoại của người dẫn chương trình.
Cô lau khóe miệng, dụi mắt đứng dậy, theo bản năng lấy túi sách tìm điện thoại di động.
Còn chưa tìm thấy thì Từ Diễn Châu đã cầm hai chai nước từ cửa bước vào, đưa cho cô một chai, rồi cũng ngồi xuống mở chai nước uống một ngụm.
Thẩm Liễm nhận lấy chai nước chột dạ nhìn anh một cái, đúng là có chút khát, liền vặn nắp chai uống một ngụm nhỏ.
“Ngủ đủ rồi sao?”
Từ Diễn Châu đột nhiên hỏi.
Thẩm Liễm suýt chút nữa thì bị sặc: “Khụ.. Khụ khụ.”
Cô vặn nắp chai lại, thành thật xin lỗi: “Em xin lỗi, là em kéo chân anh, em cũng không biết lúc nãy tại sao lại buồn ngủ nữa, cứ mơ mơ màng màng rồi ngủ lúc nào không hay. Em thật sự không cố ý đâu, em lập tức học thuộc lời thoại đây, học thuộc ngay bây giờ, đảm bảo...”
Từ Diễn Châu thấy giọt nước vẫn còn vương trên miệng cô, vô thức vươn tay lau đi.
Khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da, khóe môi Thẩm Liễm cứng đờ, những từ còn lại chậm rãi phun ra, giống như bị sét đánh: “… Rất nhanh sẽ học thuộc xong.”
Đầu óc cô hỗn loạn, nháy mắt nổ tung.
Ôi mẹ ơi, tiếp xúc cơ thể mà không kịp phòng bị! Vậy có phải là cô đã tiến gần hơn được một bước tới mục tiêu phải không?! Là anh ấy chủ động đưa tay ra aaaa, đây là mơ sao, là sự thực tồn tại sao?
“A...” Thẩm Liễm cảm nhận được ai đó gõ vào đầu, lập tức thu lại vẻ mặt mê trai.
“Em nói rất nhanh sẽ học thuộc sao.”
Từ Diễn Châu ném kịch bản cho cô, sự dịu dàng vừa rồi liền biến mất, trở lại con người lạnh lùng quyết đoán: “Vậy thì hai giờ, đủ không?”
Thẩm Liễm: “...”
Quả nhiên, chỉ là ảo giác!