"Chuyện này… Nghiệp vụ của đầu bếp doanh đúng là phong phú thật đấy."
Tạ Ninh đắc ý, nói: "Đúng vậy, những con heo này rất có giá trị, chỉ có đại nhân từ Thiên hộ trở lên mới được ăn, nếu heo mắc bệnh, chúng ta đều sẽ bị phạt."
Giang Đình không nhịn được hỏi: "Vậy phải mất bao lâu mới lên được đến chức đầu bếp?"
Tạ Ninh ôm cằm suy nghĩ: "Nấu cho nhiều người ăn không khó, làm đầu bếp cho các tướng quân mới khó, những người đó đều dựa vào quan hệ, nên phải có quan hệ với người phía trên. Sao thế, anh muốn làm đầu bếp à?"
Giang Đình xoa trán, khẽ than thở: "Cho dù tôi có muốn cũng có được đâu."
Tạ Ninh khích lệ: "Không sao, nếu anh nấu nướng giỏi, sớm muộn gì cũng có cơ hội thăng tiến!"
Giang Đình bất lực mỉm cười, cảm thấy tim mình rỉ máu.
Cô mơ ước được đến đầu bếp doanh để làm việc bản thân thích là nấu nướng, nhưng không ngờ chức vị đầu bếp quá xa vời, bản thân chỉ được giao cho nhiệm vụ cho heo ăn.
Một con heo không biết là do mơ thấy ác mộng hay bị muỗi đốt mà tỉnh dậy, đột nhiên co giật rồi đứng lên, nhìn thấy Giang Đình là người lạ, nó ré lên, thò mũi ra trước cửa chuồng heo.
Tạ Ninh kéo cánh tay Giang Đình bỏ chạy: "Không ổn, bọn chúng tỉnh rồi, mau chạy đi, một đám heo thi nhau tru lên chúng ta sẽ bị mắng đó!"
Hai người chạy một hồi mới quay lại doanh trướng của đầu bếp doanh, Tạ Ninh cười lớn nói: "Chúng ta ra ngoài ngồi nghỉ một lát, bây giờ mà về kiểu gì cũng bị Hà Kính mắng cho to đầu, tính anh ta nóng nảy lắm."
Trước sự thúc giục của Tạ Ninh, Giang Đình lau quả cà chua lên tay áo, trịnh trọng cắn một miếng, nước ngọt túa ra, lập tức thấm đẫm trong khoang miệng, hương vị đã lâu không được ăn khiến Giang Đình suýt muốn khóc.
Cuối cùng cô đã ăn được đồ ăn không giống thức ăn cho heo rồi.ಥ_ಥ
Sau khi ăn hết quả cà chua, bọn họ nghỉ ngơi một lát thì có người đến gọi: "Dậy đi dậy đi! Đến giờ làm việc rồi!"
Tạ Ninh nói: "Chiều nay anh có thể đi theo tôi hoặc Tần Quyết, người mới trước tiên phải học một ít việc vặt đã."
Giang Đình gật đầu, nhìn anh ta đầy sùng bái: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh Tạ Ninh, anh đối xử với tôi tốt quá."
Được một người có ngoại hình đẹp, miệng lưỡi lại ngọt ngào gọi mình là ‘anh’, cái đuôi của Tạ Ninh thiếu điều sắp dựng thẳng lên rồi, anh ta vỗ ngực nói từ nay về sau sẽ bảo vệ Giang Đình.
Nhưng một giây sau, một gã đàn ông cao to thô kệch ngoắc tay với Giang Đình, lộ ra nụ cười xấu xa.
"Ê! Tên mặt trắng vừa mới tới kia, nhiệm vụ chiều nay của mày là đổ đầy năm thùng nước này!"
Tạ Ninh trợn tròn hai mắt, không nhịn được nói: "Năm thùng? Bình thường chẳng phải mỗi người chỉ cần đổ hai thùng thôi sao? Anh cố ý bắt nạt người khác à?"
Gã đàn ông cao to cười lớn: "Người mới có quy tắc của người mới, sao thế tên mặt trắng? Các cậu có dám cá cược với tôi, đợi một lát nữa cậu ta sẽ cầu xin tôi bỏ qua cho không? Ha ha ha."
Tạ Ninh đưa Giang Đình ra phía sau mình: "Cá cược cái đầu anh ấy! Cẩn thận tôi đến nói với chú Chung!"
Tạ Ninh từng nghe nói Giang Đình bị đuổi khỏi tân binh doanh là vì không tay không làm được việc nặng, giờ bảo đi gánh năm thùng nước, thế thì có khác gì lấy mạng của người ta hả?
Nhưng ngay sau đó, Giang Đình vỗ vai Tạ Ninh, cười nói: "Đừng lo, tôi làm được."
Tạ Ninh sửng sốt: "Giang Đình, anh..."
Giang Đình nở nụ cười, song ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm gã cao to nói: "Vậy chúng ta đánh cược, nếu tôi đổ đầy năm thùng nước này, anh sẽ làm gì?"
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều ngạc nhiên nhìn lại. Vừa thấy mặt Giang Đình, ai nấy đều cười phá lên.
Hôm nay đầu bếp doanh có thêm nhân sự mới. Không những thế, tên tân binh này còn bị tổng giáo đầu tân binh doanh đá ra khỏi chỗ ngay trước mặt mọi người. Nghe nói thằng khứa này rất điển trai, da dẻ mịn màng như con gái, hơn nữa còn nổi tiếng là người sợ khổ sợ mệt trong tân binh doanh.
Giờ nhìn thấy người thật, lời đồn nói không sai tí nào.