Tạ Ninh vui vẻ nói: "Tôi cũng đến từ tân binh doanh!"
Một người đàn ông cụt một chân khịt mũi: "Hà Kính." Nói xong, anh ta nằm dài trên giường, nhắm mắt nói: "Mau thu dọn đồ đạc đi, chúng tôi muốn nghỉ trưa."
Tạ Ninh liếc mắt, nói nhỏ với Giang Đình: "Đừng để ý đến anh ta, tính anh ta vốn khó ưa thế đó."
Một thiếu niên khác có vẻ ngoài khá ôn hòa, nhìn tầm hai mươi tuổi, mỉm cười nói: "Tôi tên Tần Quyết, đến từ Thần Tiễn doanh."
Giang Đình nhìn mấy người họ, cũng rất tò mò, Thần Tiễn doanh, đây là nơi chuyên bồi dưỡng cung thủ, trong quân đội, mười lính thường chưa chắc đã đào tạo được ra một cung thủ.
Sao lại có một người đến đầu bếp doanh?
Tạ Ninh nhìn ra suy nghĩ của cô, vỗ vai cô nói: "Tôi dẫn anh ra ngoài làm quen với đầu bếp doanh, vừa khéo anh ta cũng không muốn ngủ."
Giang Đình mỉm cười với hắn ta, nói: "Được, đi thôi."
Cô đặt hành lý lên bàn rồi đi theo Tạ Ninh đến một chỗ râm mát bên ngoài.
Tạ Ninh nhìn quanh, không thấy có người qua lại, mới mỉm cười lấy một vật hình tròn màu đỏ ra từ trong ngực.
Ánh mắt của Giang Đình rơi vào đó, đồng tử co lại.
Bởi vì đó là một quả cà chua cực lớn.
Cho dù cô có nghĩ nát óc cũng cảm thấy đây không phải thứ sẽ xuất hiện trong quân đội.
Cà chua, đúng là một quả cà chua!(′⊙w⊙)
Sau khi đến quân doanh, đã một tháng nay cô không được ăn rau rồi huhuhu!
Mặc dù cô biết nguyên tác là hư cấu, các triều đại và giống loài đã có sự lưu thông, hòa hợp, những thứ như ớt, khoai tây được đã du nhập vào triều Đại Dĩnh, nhưng chưa được nuôi trồng rộng rãi. Cô chưa từng nghĩ chúng sẽ xuất hiện trong quân doanh.
"Ha ha, thèm rồi đúng không!" Tạ Ninh tung hứng quả cà chua trong tay: "Cho anh ấy, coi như quà ra mắt."
Giang Đình im lặng nuốt nước bọt, ngoài miệng rất không khí khái, nịnh hót: "Anh Tạ Ninh, anh giỏi quá, lấy cái này ở đâu ra vậy?"
Tạ Ninh thấp giọng nói: "Hôm qua tôi đi theo mấy người mua thực phẩm đến một trấn gần đây, có một bà lão bị trật khớp chân, tôi cõng bà ấy về nên bà ấy cho tôi. Có điều thứ này đắt đỏ quá, chắc phải mấy chục văn tiền một cân, người trồng được loại quả này rất hiếm, còn to như này thì càng hiếm."
"Mấy chục văn tiền ư?" Giang Đình tặc lưỡi hít hà: "Đầu bếp doanh mà cũng phải ra ngoài mua đồ à?"
"Đúng vậy, cần chuẩn bị rượu và thức ăn ngon cho các quan võ."
Anh ta đặt quả cà chua vào tay Giang Đình: "Cầm đi, trong phòng tôi còn một quả nữa, Hà Kính và Tần Quyết ăn rồi."
Giang Đình cầm quả cà chua, hỏi: "Anh Tạ Ninh, anh đến đầu bếp doanh được bao lâu rồi? Anh cũng đến từ tân binh doanh à?"
Tạ Ninh gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã ở đây hơn hai mươi ngày, bởi vì tôi..."
Anh ta gãi đầu, nói: "Tôi không ở ngoài nắng được lâu, ở lâu quá sẽ chết."
Giang Đình gật đầu, đoán rằng có thể là anh ta dị ứng với tia cực tím.
"Còn hai người kia thì sao?"
"Hà Kính ấy à, trước đây anh ta rất giỏi, là một Tiểu kỳ, tôi nghe nói còn sắp được thăng chức lên Tổng kỳ, kết quả bị người Bắc Nhung đánh vào chân... Tần Quyết cũng rất thảm, tài bắn cung của anh ấy rất tốt, nhưng bị vật bẩn bay vào mắt, sau đó chỉ có một mắt là nhìn được rõ."
Tạ Ninh thở dài: "Ha ha, anh là người may mắn nhất trong số chúng ta đó. Nhưng đầu bếp doanh cũng có chỗ tốt của đầu bếp doanh, nơi này không lo bị đói, cũng tự do hơn rất nhiều, tôi rất thích nơi này."
Giang Đình cũng cười: "Tôi cũng thích."
Tạ Ninh dẫn cô đi một vòng quanh đầu bếp doanh, cuối cùng dừng chân dưới nhà kho lớn làm bằng gỗ.
Tạ Ninh hưng phấn chỉ vào bên trong, nói: "Đây là việc mà người ở đầu bếp doanh chúng ta phải làm, nuôi heo chăn cừu. Lúc mới tới đây, tôi cho heo ăn hơn mười ngày, bây giờ tới lượt anh, công việc nuôi heo giao cho anh đó."
Giang Đình: "...?"
Cô nhìn những con heo nằm trên mặt đất trong chuồng, phơi ra cái bụng trắng hồng, đang ngủ ngáy khò khò, không nhịn được đưa tay lau mồ hôi.