“Meow ~”
Là bé mèo đen? Moraka Tomoe chờ mong nhìn về phía thềm đá nhưng chỉ xuất hiện mấy bé mèo thường lui tới đây, trong lòng có chút thất vọng. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình có mới nới cũ có chút quá đáng nhưng mà bé mèo đen thật sự quá đáng yêu. Một bé mèo độc đáo như vậy còn từng cứu cô một mạng thì đâu tính quá đáng đâu nhỉ.
[Chính là đã vài ngày trôi qua cũng chưa tới đây.]
[Là bị chủ nhân nhốt ở trong nhà?]
[Bên phía cảnh sát cũng truyền đến tin tức, việc vây bắt hung thủ đã thành công, muốn nói cho bé mèo…]
Moraka Tomoe thở dài cầm cái chổi dọn dẹp tro bụi trên bật thang, cô thường thường hướng mắt về phía cổng đền đầy vẻ chờ mong. Kết quả không thấy được bóng dáng bé mèo nhưng lại tới một vị khách tham quan.
“Đền thờ Fukushi” Hagiwara Kenji nhìn tảng đá khắc tên đền đặt ngay cổng giống với tên đền in trên bao bì của cái bùa hoa anh đào trong tay.
[Vừa vặn có vị vu nữ ở đây.]
Khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn hòa, Hagiwara Kenji tiến lên hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi loại bùa cầu phúc này là mấy vật kỷ niệm của các ngươi bán ra?”
Moraka Tomoe nhìn chàng trai có khuôn mặt điển trai với đôi mắt tím đặc biệt xinh đẹp trước mặt, trong nháy mắt nhịp tim nơi ngực trở nên nhanh gấp nhiều lần. Cô nhìn bùa cầu phúc trên tay anh liền gật đầu: “Cái này bùa cầu phúc xác thật là loại bùa có doanh số bán cao nhất trong các vật kỷ niệm.”
Hagiwara Kenji: “Vậy cho tôi hỏi là gần đây loại bùa này các người có bán ra nhiều hay không?”
Moraka Tomoe lắc đầu: “Gần đây số lượng người đến viến đền rất ít nên ít người mua.”
“Vậy à.” Hagiwara Kenji từ trong túi lấy ra thẻ học viên trường cảnh sát: “Xin được tự giới thiệu, tôi là Hagiwara Kenji học viên trường cảnh sát thuộc Sở cảnh sát đô thị, theo hiểu biết nơi này mấy ngày hôm trước từng xảy ra vụ án phóng hỏa đúng không?”
“Đúng vậy.” Moraka Tomoe vội vàng gật đầu, vẻ mặt có chút khẩn trương: “Là có vấn đề gì sao?”
Hagiwara Kenji trấn an cô gái trước mặt: “Không có gì đâu, yên tâm không cần lo lắng gì đâu, chỉ là có vài thứ tôi muốn tìm hiểu thêm chút ít.”
“Trong báo cáo vụ án lúc ấy có ghi lại sự việc một bé mèo đen đã giúp cô dập tắt ngọn lửa nơi nhà kho, hơn nữa chính nó cũng đi ra ngoài ngôi đền giúp cô tìm kiếm người tới hỗ trợ mở khóa đúng không?”
Moraka Tomoe nhịn không được mà che miệng cười: “Thực không thể tưởng tượng đúng không, nhưng tôi có thể đảm bảo chuyện này xác thật là sự thật.”
“Hơn nữa nó vẫn còn là một bé mèo chưa trưởng thành, chính nó đã phát hiện tôi té xỉu ở nhà kho, lại còn vô cùng dũng cảm dùng đệm dập tắt ngọn lửa đang cháy.”
“Tuy rằng ghe tới thật giống như là một câu chuyện huyền ảo kì bí nhưng toi tin tưởng cô nha~” Hagiwara Kenji nháy một bên mắt với Moraka Tomoe: “Có phải bé mèo này có một đôi mắt tím đẹp như thạch anh đúng không?”
“Đúng vậy, xác thật bé mèo đó có một đôi mắt tím cực kì xinh đẹp tựa đá quý. Hagiwara-san làm sao mà biết hay vậy?” Moraka Tomoe vì để tiện trong việc bắt giữ hung thủ phóng hỏa nên tạm thời chưa lan truyền tin tức này.
Hagiwara Kenji có chút phiền não thở dài, anh lấy di động ra tìm kiếm lại mấy tấm phim ảnh chụp bé mèo lúc trước tồn trong album: “Nếu đoán không sai, hẳn là bé mèo này đi.”
Moraka Tomoe nhìn vào tấm ảnh trên màn hình di động liền tức khắc kích động khi thấy ảnh bé mèo đen mình nhớ nhung đã lâu: “Đúng a! Thì ra là mèo của Hagiwara-san đây.”
“À quên, mấy ngày hôm trước bé mèo đen từng ngậm một sấp một ngàn yên tiền giấy tới đây mua lấy loại bùa cầu phúc hoa anh đào này. Bởi vì anh vừa mới hỏi chuyện vụ án nên tôi xém quên mất.” Moraka Tomoe mỉm cười xin lỗi Hagiwara Kenji: “Quả nhiên là mua cho chủ nhân! Thật đúng là một bé mèo thông minh!”
“Mà tôi nhớ lúc đó bé mèo mua tới năm cái bùa cầu phúc lận, cái này là vì cái gì?”
“À bởi vì tôi cùng bạn học cùng khóa vừa vặn có năm người.” Hagiwara Kenji nhẹ giọng giải thích, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng: “Nhưng mà bé mèo đen thật quá nghịch ngợm, nó đã rời nhà trốn đi vài ngày.”
“Vu nữ tiểu thư mấy ngày nay có gặp qua bé mèo đen không?”
“Rời nhà trốn đi!?” Moraka Tomoe có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Khó trách gần đây không thấy bé mèo đen đâu.”
Hagiwara Kenji trịnh trọng nhờ vả vu nữ: “Nếu sau này có nhìn thấy bé mèo đen, xin nói cho tôi biết một chút. Bởi vì một chút nguyên do nên bé mèo con vẫn chưa trang bị chip thú cưng trên người cho nên việc tìm kiếm khó khăn hơn nhiều.”
“Nhóc ấy vẫn là bé mòe con, bé mèo nhỏ như thế ở bên ngoài rong chơi nhiều thật khiến cho người khác lo lắng.”
Moraka Tomoe gật đầu đồng ý với Hagiwara Kenji.
“Đúng rồi, tôi nghĩ một ngàn yên kia hẳn là không đủ để chi mua cho giá năm cái bùa cầu phúc đi, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi còn thiếu bao nhiêu?” Hagiwara Kenji vừa nói vừa móc túi tiền ra muốn thay thế bé mèo đen trả lại số tiền còn thiếu đó.
“Không, không cần đâu!” Moraka Tomoe kiên quyết từ chối: “Đây là chuyện giữa tôi với nó.”
“Cái này, thực xin lỗi.” Moraka Tomoe phát hiện giọng điệu bản thân có chút cứng ngắc, cô ngượng ngùng giải thích: “Bé mèo có công cứu mạng tôi, vốn dĩ một ngàn yên kia tôi cũng không nghĩ lấy.”
“Hơn nữa tôi nghĩ đây là một phần sự quan tâm của bé mèo, Hagiwara-san cùng các bạn anh chỉ cần trân trọng đón nhận nó là được, bé mèo đen khẳng định là vô cùng yêu thích các anh mới có thể đưa ra món quà như thế.”
Hagiwara Kenji ngừng động tác lại, khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười tươi: “Cảm ơn, vu nữ tiểu thư. Vốn còn đang lo lắng bởi vì chán ghét mới rời nhà trốn đi đâu đó.”
“Sao có thể? Tôi chỉ nghỉ là mèo con ham chơi quá mới có thể quên đường về nhà. Xem ra Hagiwara-san cũng không cần quá lo lắng, tôi thấy bé mèo con này là một bé mèo thông minh. Khẳng định nó sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân và trở về bên các anh.”
“Vậy cảm tạ chúc phúc từ vu nữ tiểu thư đây.” Hagiwara Kenji mắt nhìn tấm bùa cầu phúc hoa anh đào trên tay: “Xác thật nó là một bé mèo thông minh dễ thương.”
[Nhưng sẽ luôn làm ra mấy chuyện khiến người khác lo lắng.]
[Ham chơi cũng phải có mức độ, nhanh trở về đi nhóc con.] Hagiwara Kenji mắt hướng về xa xăm nghĩ ngợi.
Furuya Rei liếc mắt một cái liền nhận ra cái vòng tay vốn tưởng rằng đã bị bé mèo đen nào đó đánh mất khi rớt đâu đó, anh cầm nó lên, ngó thấy mặt dây con cá bạc trên vòng: “Cái này là…”
“a cái này hôm bữa sửa sang lại phòng dữ liệu có người phát hiện nó ở kẹt giữa hai kệ sách ngay góc khá hẻo lánh.” Nhân viên công tác ở một bên sửa sang lại sấp tài liệu một bên trả lời: “Chỗ đó khá dễ dàng ẩn nấp, vẫn là khi sửa sang lại chỗ để tài liệu liên quan cần thiết mới có vài cái rơi xuống đó.”
“Là đồ vật của cậu à?”
Furuya Rei gật đầu: “Đúng, không có nhìn lầm, cái này xác thật là quà nhỏ tặng kèm ở cửa hàng tiện lợi lúc trước. Không nghĩ rằng bị mèo tha vào chỗ này.”
“Mèo? Là mèo hoang ở trường?” Nhân viên công tác có chút kinh ngạc: “Đúng rồi, cậu tới nơi này là muốn ghi nhận vật phẩm gì?”
“Không phải, chỉ đến đây xem có thể hay không tìm lại được cái vòng tay bị mất.” Furuya Rei lắc lắc mặt dây vòng hình con cá, mặt không tự chủ nở nụ cười: “Không nghĩ tới may mắn tìm lại được rồi.”
Bên trong túi quần áo sờ vào liền đυ.ng tới cái bàu cầu phúc anh đào, xem ra thật là cùng một bé mèo.
Có điểm muốn cười, lại vô cùng lo lắng. Mấy ngày nay mấy người bọn họ đã đem toàn bộ nơi bên trong khu trường học tìm tòi mấy lần đều không thấy bóng dáng bé mèo đen. Lấy trình độ thông minh của bé mèo không có khả năng không biết tự tìm đường trở về.
[Chẳng lẻ thật sự không nghĩ đến việc quay trở lại sao…]
[Còn biết đưa quà tạm biệt cho cả đám, cái cảm giác này thật kỳ diệu, đáng yêu đến nỗi không biết nói gì cho phù hợp, nhưng là thế giới bên ngoài chính là rất nguy hiểm a!] Furuya Rei lắc đầu nhìn cái bùa cầu phúc trên tay.
“Thần kỳ! Bé mèo bảo vệ trẻ nhỏ!” Dòng tiêu đề thứ nhất đầy khoa trương sắc màu, lại thêm mấy dòng giới thiệu đoạn video khiến nó càng bị chú ý nhiều là cho nó bị đẩy lên trang tin tức trên điện thoại Morofushi Hiromitsu.
Là tin tức rác? Rõ ràng lúc trước sửa sang lại điện thoại có cài đặt vào phần mềm hạn chế quyền hạn, không nghĩ vẫn có cá lọt lưới.
Morofushi Hiromitsu đang muốn nhấn xóa bỏ, đột nhiên thoáng nhìn bìa mặt trên video thấy bé mèo đen thân quen nào đó. Ngón tay tính nhấn xóa bỏ bỗng ngừng ở không trung một hồi, ngay sau đó anh đem nó chia sẻ cho đám bạn mình.
Bởi vì là video vô tình quay lại trên đường nên độ phân giải không quá rõ nét nhưng thân hình đầy quen thuộc kia kia Morofushi Hiromitsu liếc mắt một cái liền nhận ra.
Kích cỡ đồng dạng, phóng to hình ảnh còn có thể nhìn đến một đôi mắt mèo màu tím thạch anh, lo sợ gây thương tích bé mèo đen vẫn như cũ ra sức cắn chặc quần áo đứa bé. Cho dù có bị chị gái hiểu lầm, bé mèo đen cũng không có bị dọa sợ đến nỗi nhe răng gầm gừ cảnh cáo, nó chỉ xác nhận đứa bé hoàn toàn an toàn mới yên lặng rời khỏi đó.
‘Đúng là một bé mèo kỳ diệu.’
‘Mèo nhà tôi cũng từng giúp tôi xua đuổi chó dữ, lúc ấy tôi thật sự cảm động.’
‘Mèo con đúng là sinh vật đáng yêu nhất.’
‘Nếu chủ nhân bé mèo này nhìn thấy đoạn video này, nhất định phải khen thưởng nó a~’
‘Cứu trẻ nhỏ lại bị hiểu lầm, ta thay mặt loài người xin lõi bé mèo này.’
‘Không có vòng cổ, có phải hay không là mèo hoang?’
‘Bé mèo nhỏ như thế, có ai nhận ra vị trí này là ở nơi nào không? Muốn đi nhận nuôi bé này quá đi.’
‘Là Tokyo, cái cầu thang trược này có chút quen mắt.’
‘Nhà ta vừa vặn ở gần đó, hiện tại chuẩn bị đi tìm nó.’
‘Nếu tìm được rồi làm ơn nhất định phải chụp tấm ảnh cho bọn tôi nhìn chút đi.’
Bình luận video ở phía dưới ngày càng nhiều, nhiệt độ nổi tiếng của video đang không ngừng tăng mạnh. Morofushi Hiromitsu nhìn đến hình ảnh dừng trên video liền thấy bé mèo đen, trong lòng có một loại cảm giác khó nói nên lời, có cái gì đó mềm mại quét vào tâm.
Xác thật nên khen thưởng tốt cho bé mèo đen, đáng tiếc bé mèo đen hiện tại đã đi lạc. Cái địa điểm này Morofushi Hiromitsu có chút quen thuộc, có lẽ xác định được vị trí liền có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm. Tuy rằng đoạn video này đã quay được từ mấy ngày trước, nhưng có khả năng bé mèo đen vẫn còn hoạt động ở khu vực đó.
Nghĩ như vây, Morofushi Hiromitsu nhanh chóng hành động, đồng thời lập tức đem video gửi đi cho bốn người kia.
Nằm ở trên ghế đá dài ở sân thể dục, gác một bên tay lên che đậy đôi mắt, thời tiết hôm nay không còn nóng bức như mấy bữa dạo trước, mùa hè muốn kết thúc? Matsuda Jinpei có chút buồn ngủ mà nghĩ.
Đột nhiên bụng có đồ vật nặng nề giẫm phải, Matsuda Jinpei đột nhiên trợn mắt đứng dậy liền phát hiện ghế dựa bên cạnh xuất hiện con mèo trắng nào đó vừa mới phạm lỗi vẫn còn chưa chạy trốn.
[Hể? Này không phải là con mèo trắng này hôm đó nơi vườn hoa?]
“Meo meo meo…” Thấy mèo trắng tính xoay người bỏ chạy, Matsuda Jinpei vội vàng gọi nó lại.
Matsuda Jinpei ngồi xổm xuống hướng nó vẫy tay: “Chắc ngươi biết đến mèo nhà bọn ta? Nghe nói khứu giác của loài mèo vô cùng nhanh nhạy. Nếu vậy ngươi mang ta đi tìm nhóc mèo đen kia ta liền miễn phí cung cấp cho ngươi thức ăn cho mèo.”
[Bộ dạng cái con thú hai chân này có chút ngốc.] Con mèo trắng liếc mắt xem thường một cái rồi quay đầu chạy như bay.
Matsuda Jinpei: …
[Mình đây đang làm ra cái chuyện ngu ngốc gì đây!]
[Cùng một con mèo trò chuyện?]
Matsuda Jinpei phục hồi lại tinh thần, ngó đầu xem xét xung quanh, còn may là không có ai khác ngoài anh ở đây.
Trong túi điện thoại chợt truyền đến tin tức mới.
Nhìn hình ảnh bên trong video, một con mèo đen mạnh mẽ đang cố hết mình níu kéo góc áo với khuôn mặt nhăn nhó.
[Cái này địa phương hẳn ở bên ngoài trường?]
[Tìm trở về, tuyệt đối phải để Hagi quản lý tốt một chút, cho nó chiêm nghiệm chút nhân loại hiểm ác.]
[Để xem nhóc này còn còn dám rời nhà trốn đi không?] Thanh niên đầu xoăn nào đó mặt mày hung tợn nghĩ.
“Hắc xì!” Tiếng hắt hơi từ ai đó vang lên từ không gian vắng người qua lại.
[ĐẬU MÁ RAU XANH THẰNG CHA NỘI THẦN KINH GOJO SATORU, ĐỊNH MỆNH NHÀ MÀY, MỚI TỜ MỜ SÁNG TRỜI CÒN CHƯA LÓ DẠNG HỪNG ĐÔNG ĐÃ LÔI ĐẦU BÀ ĐÂY DẬY. CÓ BIẾT GIẤC NGỦ QUÝ GIÁ VỚI BÀ ĐÂY KHÔNG HẢ? ĐÃ THẾ CÒN LÔI BÀ ĐÂY TỚI CÁI NƠI KHỈ HO CÒ GÁY HOANG VU LẠNH LẼO TRÊN CÁI NÚI TUYẾT NÀY LÀ SAO HẢ? …] Lê Anh Thơ ở dạng mèo liếc xéo đầy căm phẫn thanh niên tóc trắng với chiều cao khiêm tốn đang tửng tửng nói chuyện xuyên suốt quãng đường.
“Bé thấy anh giỏi không nè, tìm được nhiệm vụ ở nơi địa phương du lịch nổi tiếng luôn nè. Lát nữa xong nhiệm vụ hai đứa mình cùng nhau đi thưởng thức a.” Gojo Satoru không để ý đến ánh nhìn đầy chết chóc bé mèo đen trên tay dành cho mình, cặp chân dài sải bước vững vàng trên nên tuyết trắng xóa.
Một nơi lạnh cóng đầy tuyết như vậy đúng là tra tấn Lê Anh Thơ, đối với người sinh ra ở nơi nắng nóng chảy mỡ thì đây không khác gì là địa ngục cả. Dẫu cho trên người cô khoác bộ áo lông dày thuộc dòng thương hiệu thời trang cao cấp đi nữa thì cái lạnh thấu vẫn len lõi ngấm vào da thịt.
Đưa mắt xem xét cái tên cao chồng ngổng, cái cảm giác ghen ghét cùng bực tức thổi phừng lên. Đời thật là bất công nha, một người thì áo không dính chút tuyết gì còn người à không mèo mới đúng giờ đang bị tuyết bao phủ.
Thanh niên trai tráng bạc đầu từ tấm bé Gojo Satoru vẫn còn đang hớn hở bồng bé mèo trên tay, đến nơi làm nhiệm vụ anh tháo bịt mắt ra xem xét xung quanh: “Hheheheehhe…Hên cho nhóc lắm đó nhen. Đợt này tuy không có cấp một nhưng bù lại được tới tầm chục con cấp hai a~”
“Mà hình như có con sắp sửa tiến lên cấp một luôn á.”
“Nhanh nhanh chạy đi thanh tẩy đám rùi nhặn này cho mau thăng cấp à lộn mạnh lên ~”
“Anh đây đứng ở kia xem đây, làm xong tới chỗ anh. Biệt thự đã xây xong, chờ nhóc thanh tẩy hết chúng là hai ta đi tới đó nghỉ dưỡng thôi.” Gojo Satoru-trai đẹp với mùi tiền nồng bay tứ tung-hất mái tóc trắng tuyết cỗ vũ tinh thần bé mèo đang đứng dưới nền tuyết.
[NỖI ĐAU NÀY AI THẤU! ANH GETOO, CHỊ SHOKO, CHỊ UTAHIME, PHÚ BÀ MEI MEI ĐÂU RỒI MAU HỘ GIÁ TRẪM VỀ!!!]
[THÔI RỒI! XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ. FURUYA REI CHỒNG YÊU ƠI HẸN KIẾP SAU GẶP LẠI!!!]
[TÔI MUỐN VỀ NHÀ!!!]