“Thoát khỏi bóng đêm, đen hơn bóng tối. Thanh tẩy ô uế.”
Tấm màng ngăn cách được dựng lên, bên trong màn mang một màu u ám hoang tàn, mấy con chú linh trở nên hiện rõ nét hơn càng khiến Lê Anh Thơ cảm thấy không thoải mái cho lắm. Bốn cái chân mèo trụ vững vàng trên nền đất trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Ngay khi tấm màng ngăn cách bao phủ hoàn toàn tòa trung tâm thương mại Shitama này, cô liền nhanh chóng lao vào càng quét đám chú linh ghê tởm kia mà không để tâm cấp bật của chúng.
Đám chú linh đầu tiên bé mèo đen đυ.ng độ đầu tiên là đám chú linh cấp 4, một đám cấp thấp này mang dáng vẻ của mấy con nhím biển bị đem đi thí nghiệm đột biến gen đang tụ lại thành cả một đàn.
[Ơ! Nhím biển lai sứa!?] Lê Anh Thơ mắt cá chết đánh giá ngoại hình đám cấp thấp này, khóe miệng giật giật cảm thán tạo hóa thế giớ này thật diệu kì làm sao, đến nỗi cái tác phẩm này cô cũng bái lạy xin chê nha.
Thử hỏi xem nếu một ngày bạn bắt gặp một con nhím biển có hai con mắt lồi lõm mọc trên cái vòm trong suốt bồng bềnh, đã vậy còn có mấy cái xúc tu lòi ra thụt vào từ mấy cái gai thì có cảm giác gì. Buồn nôn là cái chắc rồi, ai biểu hồi trưa trong bữa ăn bé mèo đen có ăn món nhím biển nướng làm chi, lúc ăn thơm ngon bao nhiêu thì giờ tởm bấy nhiêu. Mà thôi giờ thanh tẩy nó nhanh lẹ cho bớt ô nhiễm con mắt cái đã.
Phóng mình nhảy đến chỗ đám đó với móng vuốt sắc bén bao phủ bởi ma pháp, vuốt vung đến đâu là từng đó con chú linh tan biến vào hư vô. Không mất quá nhiều thời gian để sử lý xong đám này, sải bước chân tiến thẳng vào tòa nhà trung tâm thương mại Shitama này.
[Slime hay bạch tuột!?] Ngước mắt lên nhìn cái tòa nhà trung tâm thương mại Shitama bị bao phủ bởi mấy cái xúc tua nhày nhụa khắp nơi, bụng Lê Anh Thơ cuồn cuộn muốn trào ra ngoài không chỉ vì vẻ ngoài của con chú linh bật một này mà còn là vì mùi hương “độc lạ” từ nó. Nói cho dễ hiểu là cái mùi bay vào mũi giống với mùi xác chết phân hủy trộn lẫn với mùi cháy khét và mùi tất ẩm mốc cả năm không giặt. Một tổ hợp mùi hương hoàn hảo đủ để cái mũi mèo của cô muốn hư luôn.
[Chật! Cấp một luôn chứ! Đúng là không nên tin quá vào đám báo cáo kia mà!] Vẻ mặt Lê Anh Thơ đầy khó chịu khi xác định được cấp bật con chú linh trước mặt này. Trong đầu lần lượt suy diễn nhiều trường hợp khác nhau, sự sợ hãy đến từ tận linh hồn khiến cô có chút chùn bước, có vẻ cái bản năng sinh tồn này đang cố báo động cho chủ thể mình ròi khỏi nơi đây. Khi cô đang gập ngừng không muốn tiến lên sử lý con chú linh thì Gojo Satoru ở đằng sau cất giọng.
“Fufufuufuf, Daijoubu desho. Datte, kimi yowai mon~” (Không sao đâu, phải không bé cưng? Đó là vì nhóc quá yếu đấy thôi ~)
Cái giọng ngã ngớn tự cao tự đại từ thanh niên tóc trắng Gojo Satoru văng vẳng bên tai bé mèo đen, bản mặt đáng ghét ngước mặt lên trời đầy vẻ khinh thường với bé mèo đen nhỏ bé trước mặt.
“Phực” Âm thanh sợi dây nào đó bị đứt vang lên.
Lê Anh Thơ cuối sầm mặt nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt mèo thạch anh rực lửa giận mạnh mẽ như muốn thiêu đốt mọi thứ. Cô dùng ánh mắt rực cháy sát khí ngùn ngụt lườm Gojo Satoru sắc bén.
[GOJO SATORU, ANH CHẾT VỚI TÔI!]
Gojo Satoru - thanh niên thích trêu chọc người khác chỉ nhún vai cười hề hề.
Cố nén cái cảm giác kinh tởm sâu tận linh hồn, bé mèo đen sải bước chân tiếp cận con chú linh, giường như nó nhận ra sự hiện diện có phần nguy hiểm đối với nó hay sao mà mấy cái xúc tua nhầy nhụa kia bắt đầu tấn công hướng về phía Lê Anh Thơ. Với ngoại hình nhỏ bé đầy linh hoạt của loài mèo cùng với những kinh nghiệm tích được cô dễ dàng tránh né được.
Đang tránh né hang say đám xúc tua tấn công dồn dập kia, bỗng một cái xúc tua lợi dụng điểm mù mà tấn công thật mạnh vào bé mèo đen. Lê Anh Thơ chỉ nhẹ nhàng cong nhẹ mép miệng cười khẩy, có vẻ như cô đã đoán được ý định của nó từ trước rồi nên ngay lúc cái xúc tua ấy tấn công cô liền xoay người trên không né tránh nó rồi nhẹ nhàng đáp lên nó. Cô lợi dụng cái xúc tua dưới chân chạy băng băng tới gần con chú linh.
Con chú linh kia thấy sinh vật nhỏ bé kia không chỉ dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công mà còn lợi dùng cái xúc tua đó để tiếp cận mình thì tức giận đùng đùng. Nó bắt đầu tấn công loạn xạ hòng đem cái thứ mà nó khinh thường đánh chết nhưng biết bao nhiêu cái xúc tua tấn công về phía Lê Anh Thơ đều trở thành bậc thang để cô tiếp cận đến gần mục tiêu hơn.
Gojo Satoru đứng một bên dùng Rikugan quan sát hết thảy [Fufufuufu…Ra là vậy…]
[Cái…quái…]
[Cơ thể mình… không cử động được…]
Đang chạy hăng say trên mấy cái xúc tua ấy, chợt cả người Lê Anh Thơ bỗng đông cứng không thể cử động được gì. Khuôn mặt cô kinh hoàn trước chuyện đang xảy ra trên cơ thể lúc này, ý chí trong đầu thúc giục cô tránh né đòn tấn công đang sắp đến gần kia nhưng vô ít.
[Chiết tiệt…sơ ý quá rồi!] Ánh mắt Lê Anh Thơ không cam lòng hướng mắt về phía cái xúc tua tấn công về phía mình, lý trí gắng gượng cố cử động cơ thể tránh đòn nhưng vô vọng.
Hai hàng lông mày chau lại đầy nhăn nhó, trong lòng căm tức bản thân vào tình cảnh này [Không thể được…phải nghĩ cách gì đó mới được…]
“Rầm rầm rầm!” Cơ thể nhỏ bé của loài mèo hứng trọn đòn tấn công từ nó, lực tấn công mạnh đến nỗi ngay cả khi đáp mặt đất cũng tạo thành một hố lõm khá lớn.
[Chết tiệt…tất cả là tại tên Gojo Satoru chết bầm đó hết a a a a!!!!]
Nằm trong miệng hố, Lê Anh Thơ gắng gượng cố lết thân thể rời khỏi đó thật nhanh bởi con chú linh kia đang tiếp tục hướng về phía này tấn công tiếp. May thay trước lúc cái xúc tua trước đó chạm vào người mình cô đã dùng ma pháp trong người bao bọc cơ thể mình thành cái kén chứ nếu không là tan xương nát thịt với nó rồi.
[Nhanh lẹ tìm kiếm chỗ nào đó để nấp trước đã.] Trước tình thế bị động như thế này Lê Anh Thơ đành tạm rút lui lẫn trốn để quan sát tình hình. Tránh né nhiều đòn tấn công từ con chú lình kia hồi lâu cô cuối cùng cũng an tọa lâm thời dưới một đống đổ nát còn trụ vững.
Ngồi phệt xuống mặt đất thở hồng hộc từng hơi, đôi mắt mèo thạch anh hiện rõ sự sợ hãi và không cam lòng trước tình thế. Nghĩ đến khoảng khắc đó cô dường như có thể thấy được cả thần chết đang vung lưỡi hái về phía mình mà không khỏi tái mặt rét run cả người.
[Bình tĩnh lại nào…cố nghĩ xem khoảng khắc đó…]
[Chật! SAO KHÔNG NGHĨ ĐƯỢC GÌ NÈ TRỜI! TẠI SAO…TẠI SAO GIỜ CHỈ CÓ THỂ…TẤT CẢ LÀ TẠI TÊN TRỜI ĐÁNH GOJO SATORU ĐÓ HẾT A A A!!!] Trong tâm trí Lê Anh Thơ hiện giờ chỉ hiện lên hình ảnh tên Gojo Satoru đáng ghét đang lặp đi lặp lại câu nói thương hiệu của hắn với điệu bộ hếch mũi lên trời đầy õng ẹo khắp người.
“Datte, kimi yowai mon~” (Đó là do nhóc yếu quá đấy thôi ~)
“Datte, kimi yowai mon~” (Đó là do nhóc yếu quá đấy thôi ~)
“Datte, kimi yowai mon~” (Đó là do nhóc yếu quá đấy thôi ~)
“…”
Hổng biết Lê Anh Thơ tưởng tượng thế nào mà hình ảnh Gojo Satoru trong đầu lại biến tướng thành điệu bộ đầy khủng bố tinh thần đến nỗi hồn muốn lìa ra khỏi thân xác.
[Tất cả là tại cây sào di động Gojo Satoru hết!!!]
“Ách xìu!” Thanh niên Gojo Satoru đang bay trên không trung quan sát trận chiến bỗng hắt hơi thật mạnh, xoa nhẹ lỗ mũi anh hất tóc tự tin khẳng định: “Yare yare, xem ra bé Mochi nhớ thương mình rồi đây ~”
Ở một bên khác, Lê Anh Thơ sau khi ổn định lại tinh thần cùng cảm xúc của mình thì bắt đầu hồi tưởng lại. Cô nhớ rằng ngay khi đang chạy trên mấy cái xúc tua đó thì lỡ nhìn thẳng vào con mắt đỏ rực của con chú linh đó. Ngay lúc đó cô liền nhìn thấy hình ảnh cả cơ thể mình bị mấy xúc tua trói tứ chi lại khiến cho cô không thể cử động được gì. Ngẫm lại mọi chuyện, cô cảm thấy con mắt chú linh này có vấn đề.
[Đã cấp một rồi còn bonus thêm thuật thức!]
[Ông trời thật biết trêu người.]
Ngồi giận hờn cuộc đời bất công hồi lâu, Lê Anh Thơ lấy lại tinh thần quyết chiến thắng con chú linh này để vả mặt tên đáng ghét nào đó. Lục lại kí ức về bộ truyện này, hình như mấy thuật thức cũng bị giới hạn nào đó thì phải, điển hình là Vô vị chuyển biến của tên mặt sẹo tóc xanh Mahito. Cái thuật thức của hắn muốn kích hoạt ở người thì bắt buộc phải chạm vào kẻ đó mới được. Mà theo báo cáo từng đọc ở trên xe, có trường hợp con người đi vào đây như bị thôi miên nên suy ra thuật thức con chú linh này thuộc dạng điều khiển tâm trí hay ảo giác. Và điều kiện để thuật thức này có vẻ như liên quan đến việc có người đó có nhìn thẳng vào mắt của nó.
Để chứng thực suy đoán của mình, Lê Anh Thơ lén lút đi sang chỗ khác nhân lúc con chú linh còn đang mải mê đập phá. Ở cự ly xa cô nhìn vào mắt con chú linh thì bình thường, do vậy chỉ cần mắt mình không cần nhìn trực diện vào mắt con chú linh ở khoảng cách gần là được.
Đánh trực diện không được thì ta chơi đánh du kích hehehehehe…
Lê Anh Thơ nhắm mắt tập trung điều khiển dòng ma pháp trong cơ thể ra ra ngoài, cô đem chúng tụ lại đủ hình dạng khác nhau phục vụ cho mục đích sắp tới của mình. Một phần cô ngưng tụ thành vô số cọc sắt và lưỡi chém lơ lửng trên không, một phần hóa thành từng sợi dây xích cắm cố định khắp nơi, một phần ma pháp được chải chuốt thành sợi vô hình mỏng nhưng cứng giăng xung quanh khu trung tâm thương mại Shitama này. Chuẩn bị cái bẫy xong Lê Anh Thơ hướng mắt về con chú linh nở nụ cười rộng tới tận mang tai.
[It’s time to play.]
Đem ma pháp cường hóa cơ thể chính mình, Lê Anh Thơ lợi dụng sự linh hoạt ở loài mèo né tránh tầm mắt của con chú linh kia, lần lượt đi qua từng tầng trong tòa nhà lên đến sân thượng. Đợi khi tới gần nó, cô vung móng vuốt tấn công nó từ sau lưng khiến nó thét lên chói tai, tiếng hét to to đến mức mấy cái tấm kính cửa sổ cũng phải tan nát dưới âm lượng của nó. Con chú linh giận dữ vung xúc tua loạn xạ, ánh mắt chết chóc liếc nhìn xung quanh hòng tìm kiếm nguồn cơn nhưng vô ích vì thể hình của loài mèo quá nhỏ so với nó nên khó thấy được ở mấy điểm mù.
Nhân lúc con chú linh còn đang chìm đắm trong việc đập phá khắp nơi, bóng dáng bé mèo đen nhanh nhẹn vụt ngang qua trước mắt nó khiến nó khựng lại một chút. Chân vừa đáp đất, một cái cọc lớn từ trên trời cắm thẳng xuyên qua một phần cơ thể con chú linh và đâm thẳng xuống tầng dưới. Bé mèo đen theo miệng hố do cái cọc tạo ra đi xuống tầng dưới với vẻ mặt thách thức con chú linh đang còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra. Đợi khi nó hồi phục lại tinh thần, cơn thịnh nộ tuôn trào hệt núi lửa tỏa ra xung quanh, mặt kệ vết thương trên người nó nghiến răng chạy theo con mèo đen đáng chết kia.
Lê Anh Thơ ngay khi chui tọt xuống tầng bên dưới sân thượng đang ngồi trên tảng đá cách đó không xa chờ đợi con mồi tự tìm đến. Không mất quá lâu để con chú linh lết cái thân xác nhão nhẹt từ trên tầng thượng xuống đây, ngay khi một con mắt của nó ló xuống quan sát cô liền quay người chạy ngay.
“Grào grào grào.” Tiếng gầm rú chất chứa sự phẫn nộ từ con chú linh tiếp tục vang lên khi nhìn thấy bóng dáng con mèo đen chết tiệt dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình. Nó đem toàn bộ cơ thể nhão nhẹt bầy nhầy như slime len lách chui từ cái hố đó xuống bên dưới. Toàn bộ xúc tua trên người đều hướng về phía con mèo chết tiệt tấn công dồn dập.
Mới đầu khi con chú linh này chui xuống đây, Lê Anh Thơ điều khiển mấy lưỡi chém tấn công từng đợt lên người co chú linh kia. Mấy đòn tấn công này không mạnh đến mức có thể gϊếŧ được nó nhưng lại khiến nó tiêu hao sức lực do bị những vết thương không thể lành lại ngay vì chúng có khả năng ăn mòn lên trên người con chú linh. Cô vừa chạy vừa điều khiển mấy cái cọc cùng lưỡi chém tấn công về phía con chú linh đang đuổi theo sau lưng, con chú linh đương nhiên làm sao có thể bỏ qua chuyện này nó càng tấn công dồn dập về phía cô hơn.
Chật vật dẫn dụ con chú linh đang trong trạng thái tấn công điên loạn ở sau lưng, bé mèo đen lao đầu chạy nhanh xuống các tầng tiếp theo. Đến tầng thứ tư, bé mèo đen bỗng khựng lại trước miệng hố to rộng xuống tận tầng hầm được tạo ra do sạt lỡ lúc trước, vẻ mặt tái mét sợ hãi nhắm mắt quay đầu về phía con chú linh. Nhịp thở hổn hển đầy mệt mỏi sau chặng đường rượt đuổi nhưng vẫn luôn kiên cường nghênh chiến với con chú linh dẫu cho nỗi sợ bản năng đang lấn át dần.
Nhận thấy con mồi không còn đường chạy thoát được nữa con chú linh nở nụ cười te tóe rộng đến nỗi chiếm gần nữa khuôn mặt. Hàm răng sắt ngả xám nhọn hoắc để lộ ra, bên trên còn có nhiều vệt đen tựa vết máu đông khô bám dính và cái mùi hôi thối từ miệng nó chả khác mùi thi thể bị phân hủy hòa cùng mùi nước cống chưa được xử lý. Cái mùi hôi đó nặng đến nỗi đứng cách nó cả tá bước chân vẫn nặng mùi đến mức bé mèo đen phải nhăng nhó cả mặt. Con chú linh vung mấy cái xúc tua tấn công về phía con mèo đen trước mặt, lực vung không quá mạnh như thể con chú linh này đang muốn vờn đùa con mồi trước khi chết.
Thời gian trôi đi hồi lâu, khoảng cách giữa bé mèo đen với miệng hố ngày càng thu hẹp lại rõ rệt, trên người bé mèo chằng chịt vết thương lớn nhỏ khác nhau, đôi chân run run gắng gượng trụ vững trên mặt đất. Con chú linh hả hê vung xúc tua ngày càng mạnh bạo hơn về phía con mèo trước mặt, nhân lúc bé mèo đen lo tránh thoát khỏi mấy đòn tấn công từ các xúc tua khác nó vung một cái xúc tua to lớn khác lén tấn công từ phía trên con mèo đen.
[Không ổn!] Lê Anh Thơ không ngờ con chú linh này ranh ma này giám đánh lén, cô vội vàng tránh né đòn tấn công đó ngay nhưng hỡi ôi thứ con chú linh đó nhắm vào không phải là cô mà là nền nhà. Cô ngước mắt lên nhìn con chú linh đầy căm hẫn, vô tình đôi mắt cô chạm mắt với đôi mắt đỏ thau từ con chú linh khiến cô rơi vào ảo cảnh.
Tại nơi đây cô cảm nhận rõ rệt cơ thể mình bị xúc tua của nó trói chặt rồi kéo mạnh về đủ phía. Cái cảm giác xương thịt bị kéo giãn cực độ như muốn nứt toát ra từng phần khiến cô đau đớn không thể tả. Thân thể bé mèo đen nhỏ bé treo lơ lửng giữa không trung đang bị giằn xé bới xúc tua từ con chú linh trong không gian đỏ thẫm. Đôi mắt tím thạch anh không cam chịu, kiên quyết nhìn về phía con mắt đỏ to lớn ở bên trên, hàm răng nghiến lại vì chịu đựng cơn đau hay vì gắng gượng ý chí đối chọi với thứ ô uế kia.
[LÊ ANH THƠ MÀY PHẢI TỈNH TÁO LẠI NHANH LÊN!] Với lý trí còn sót lại trong tâm trí cô không ngần ngại cắn vào lưỡi của mình. Dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy nhỏ từng giọt xuống cằm rơi xuống nền đất tạo thành đóa hoa đỏ diễm lệ.
[Chết tiệt! Sơ ý quá rồi!] Trở về lại thực tại, bé mèo đen trơ mắt nhìn bản thân mình rơi xuống miệng hố sâu rộng này trong ánh nhìn xem thường xen lẫn vui thích từ con chú linh kia.
Con chú linh tận mắt nhìn con mèo đen đáng chết tuyệt vọng rơi xuống miệng hố đầy vui sướиɠ, nó vui đến nỗi dùng mấy cái xúc tua quẫy khắp nơi mạnh đến nỗi gây ra chấn động cho tòa nhà.
“Xoạt” Hàng loạt lưỡi chém cắt vào người con chú linh đang hả hê trước thành quả của mình, ánh mắt nó hiện ra sự kinh hoàn trước việc mới diễn ra. Nó quay đầu khắp nơi tìm kiếm hướng tấn công, sự hoang man hiện rõ trong đôi mắt đỏ thau của nó. Luồn khí lạnh thấu xương không biết từ đâu bao phủ khắp nơi, nhưng điều khiến con chú linh kia sợ hãi nhất là cái cảm giác có cặp mắt ai đó đang quan sát mọi hành động của nó.
Nỗi sợ hãi chạy dọc khắp cơ thể con chú linh hồi lâu thì tiếng mèo kêu từ dưới miệng hố vang vọng lên trên, tiếng mèo kêu ai oán đánh vào tâm trí khiến nó bất giác tự mình đi về phía đó. Đến gần miệng hố, con chú linh ngó mắt xuống xem sao, bóng dáng con mèo đen đó ngồi sừng sững ngay chính giữa hố làm nó kinh ngạc. Chưa kịp phản ứng lại, một lực đẩy mạnh từ phía sau đẩy nó rơi vào miệng hố, đôi mắt nó trợn to trước việc đang xảy ra.
Lê Anh Thơ ngồi chễm chệ trên đám dây cô giăng từ trước, đôi mắt tím thạch anh ngạo nghễ nhìn con mồi lọt vào cái bẫy cô bày bố từ trước. Giữa trung tâm cái hố này cô đã ngưng tụ một cái l*иg kính từ trước, mọi thứ nãy giờ cô làm chỉ để dẫn dụ con chú linh rơi vào cái bẫy này. Ngay khi nó rơi vào cái l*иg, cô liền phong bế nó trong đó, nhìn con chú linh gào thét dãy dụa bên trong khiến cô cảm thấy có chút thành tựu.
Tiếng gầm rú kêu la từ con chú linh vang khắp nơi thật nhức cả tai, bé mèo đen nhíu mày chán ghét nhìn nó vẫy vùng trong không gian đang ngày một thu nhỏ lại. Cũng may bên ngoài cái l*иg còn có mấy sợi dây xích có gai gia cố khiến cho con chú linh khó phá vỡ cái nhà tù đó. Chả mấy chốc con chú linh ý thức cái chết đang đến gần, nó ra sức vẫy đạp cái l*иg và gầm rú to hơn, điều này càng khiến cô càng thấy khó chịu nên đã giáng hàng loạt cái cọc to bự từ tứ phương đâm thẳng vào bên trong cái l*иg.
Dưới trận mưa cọc con chú linh dần tan biến vào hư vô, ngắm nhìn công sức mình bỏ ra Lê Anh Thơ quay đầu đi tìm tên đáng ghét nào đó tính sổ.
“Xem nào xem nào, bé Mochi sử lý xong con chú linh cấp một được luôn nè ~”
“Mà hơi tốn thời gian đó a ~ biết sao giờ, (Datte, kimi yowai mon) tại bé yếu quá chi ~”
“Hông sao, đã có Gojo Satoru ta đây sẽ giúp nhóc mạnh hơn thôi ~”
“À mà, chúng ta nên di chuyển đến địa điểm tiếp theo nào ~” Gojo Satoru từ trên cao đáp xuống liền mở miệng đầy tự tin vỗ ngực tự hào, cái thân cao 1m90 không ngừng uốn éo đủ kiểu khiến bé mèo đen cay mắt.
Vừa bước chân ra khỏi trung tâm thương mại Shitama, Lê Anh Thơ liền bắt gặp tên cà chớn Gojo Satoru đang luôn miệng ba hoa đủ thứ. Đã mệt rồi còn gặp tên này cà khịa sức mạnh của mình và còn tính bóc lột sức lao động nữa chứ, thử hỏi lúc ày có mấy ai bình tĩnh được hay không. Mặc cho vết thương khiến cơ thể đau đớn lã lời cô nhảy phóc lên đầu tên chân dài này làm vài đường cào hả giận cái đã.
“Áu áu áu, đừng cào nữa…đừng cào nữa mà bé Mochi…a a a đừng cào chỗ đó…a nhóc đang làm hỏng khuôn mặt trời cho đấy…” Tiếng kêu la của thanh niên nào đó vang khắp nơi.
Tối hôm đó, vừa mới trở về kí túc xá sau khi băng bó từ chỗ Ieiri Shoko, Lê Anh Thơ nằm xụi lơ trong ổ mèo bất chấp tên nào đó còn đang mải miết tự hào nói về bản thân mình.
[Hahahahaha…Tên này coi vậy mà lạc quan ghê. Mới bị Shoko sạc cho một trận giờ còn vui tươi thế chắc chỉ có kẻ như anh mới vậy.] Không thèm cho tên Gojo Satoru một ánh mắt, cô dứt khoát nhắm mắt lại ngủ cho lành, coi lời tên đó nói là bài hát ru cũng được.
“A rế! Ngủ rồi sao.” Gojo Satoru nhìn bé mèo đen ngủ yên lành trong ổ mà bất giác công khóe miệng, anh nhẹ nhàng tắt đen rời khỏi căn phòng: “Ngủ ngon, ngày mai sẽ là một ngày dài nữa đấy.”