Cơn gió mát thổi qua đánh bay cái nóng mùa hè làm tung bay rèm cửa sổ phòng, tia nắng nương theo chuyển động cái rèm đi vào đùa nghịch lên mọi thứ trong phòng. Một bé mèo đen ngồi tĩnh lặng trên bàn nhỏ chính giữa, mắt tím thạch anh chăm chú nhìn vào người thanh niên đứng tựa lưng vào cửa. Chàng trai tóc trắng cao ráo đáp lại bé mèo nhà mình bằng sự yêu thương cưng chiều hiện hữu trong đôi mắt xanh mang màu sắc của cả bầu trời. Cả hai không phát ra âm thanh gì với nhau nhưng ánh mắt họ trao cho nhau đã nói lên tất cả, cậu trai ấy hướng bé mèo mỉm cười ý nói “Anh đã trở về rồi đây.”
Mọi thứ trong căn phòng màu hồng này tô điểm lên khung cảnh ấm áp vào thời khắc ấy, nó đủ khiến trái tim thiếu nữ đập dồn dập vì phấn khích.
Nó sẽ trở nên đẹp đẽ hơn nhiều nếu như người đang đứng trong phòng không phải là Gojo Satoru.
Thật ra là sau khi đem bé mèo đen chạy khỏi đám bạn, Gojo Satoru đã hướng về phía phòng anh dành riêng cho mèo nơi kí túc xá để tiện “thăm hỏi” bé mèo trên tay. Vừa về đến căn phòng anh dành riêng cho bé, bé liền vùng vẫy mãnh liệt hòng thoát khỏi vòng tay “an toàn” của anh. Biết được ý định của bé mèo đen, Gojo Satoru ôm chặt bé hơn, anh sợ rằng bé sẽ rời xa anh mãi mãi.
Thấy kẻ nào đó không chịu buông ra, Lê Anh Thơ quyết định tặng khuyến mãi cho Gojo Satoru thêm ba đường cào lên má còn lại cho đối xứng.
Ăn đau, Gojo Satoru buông lỏng vòng tay mình, tạo cơ hội cho bé mèo đen trốn thoát, ánh mắt hướng về bé mèo chứa đầy ấm ức hờn dỗi. Đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào vết cào, giọng anh mếu máo: “Bé Mochi quả là hết thương anh rồi ~”
Chưa bao giờ Lê Anh Thơ có cảm giác cái bụng mình cuồn cuộn dâng trào không khác gì con giao long quấy phá mặt biển cả. Bốn cái chân mèo lùi lại về phía sau, bộ lông đen mun mượt mà dựng xù lên làm cô trông giống quả bóng bằng nhung. Ánh mắt hung tợn cùng khuôn mặt nhăn nhó và tiếng khè khè phát ra từ miệng nhằm cảnh báo kẻ trước mặt.
“Méo éo mèo méo…” [DẸP NGAY BỘ DÁNG ĐÓ GIÙM BÀ NHANH LÊN CÁI TÊN ĐÁNG GHÉT TRỜI ĐÁNH KIA!!!] Lê Anh Thơ bực tức gào thét trước sự vô lại không có nói có của tên đầu trắng đáng ghét này. Hai chân sau dồn sức lại tính toán nhảy bật lên cào thêm vài đường lên khuôn mặt chuẩn từ milimet này thì câu nói tiếp theo của hắn làm cô khựng lại hạ hỏa.
Gojo Satoru thay đổi sắc mặt thành nghiêm túc rồi mỉm cười vui vẻ đầy ẩn ý nhìn về phía bé mèo đang xù lông: “Xem ra nhóc nghĩ kĩ rồi.”
“Vậy thì…” Âm giọng ma mị kéo dài lọt vào tai Lê Anh Thơ làm cô rợn người.
“Chúng ta sẽ bàn dự định tương lai nào ~” Gojo Satoru hứng khởi hướng bé mèo đen mỉm cười gian xảo.
“Fufufufufu...để coi nào...đầu tiên nhóc là gì?”
“Thân xác này hoàn toàn thuộc về loài mèo nhưng linh hồn bên trong lại là nhân loại. Rikugan còn cho ta biết thêm linh hồn này không thuộc về thế giới này.”
“Không chỉ vậy, nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong cái thân thể nhỏ bé thật khác lạ a~”
“Nó mạnh mẽ hơn chú lực gấp nhiều lần. Nói dễ hiểu hơn là nếu chú lực ngưng tụ thành một cốc nước thì cái sức mạnh bên trong nhóc chỉ cần ngưng lại thành một giọt nước là đủ đánh bay lượng chú lực đó.”
"Vậy nhóc là ai? Và tại sao lại đến đây.”
Tràn câu nói từ chính miệng Gojo Satoru vang vọng vào tai Lê Anh Thơ, nhiệt độ lúc này không còn là ở trong phòng nữa mà là ở hầm băng. Cả cơ thể cô lạnh run, đôi mắt thạch anh e dè nhìn thẳng vào Rikugan, lúc này đây cô thật muốn chạy trốn biết bao nhưng cơ thể cô lại không thể nghe lời, nó chỉ biết cứng đờ như đá.
"Nào nào ~ Gojo Satoru ta đây rất mong chờ câu trả lời từ miệng nhóc lắm đấy~”
Biết không thể tránh né được nữa, Lê Anh Thơ quyết định mặt đối mặt với Gojo Satoru. Dẫu sao với tên này thì một khi hắn hứng thú thứ gì sẽ tìm mọi cách biết được, cho dù là mưu kế hèn hắn cũng dùng nữa. Nên vì tương lai không bị làm phiền đành khai ra cái đã. Hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm trạng mình, cô ngồi ngay ngắn bình tĩnh đối diện Gojo Satoru.
Thấy thái độ bé mèo thay đổi, Gojo Satoru biết mục đích sắp đạt được liền mở cờ trong bụng. Anh chống cằm lên tay, ánh mắt thích thú nhìn bé mèo trên bàn, đôi môi khẽ cong nhẹ.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng, Lê Anh Thơ trong lốt mèo mắt cá chết đầy bất cần đời đối diện với Gojo Satoru.
"Quác...quác...quác...”
[Sao có cảm giác như là...] Gojo Satoru giật giật khóe miệng, linh tính mách bảo ánh mắt bé mèo đen trước mặt dành cho anh ý bảo anh là đồ ngốc hay sao ấy.
"Uầy uầy...đừng nói là...” Gojo Satoru mở miệng tính hỏi bé mèo trước mặt thì đáp lại anh là tiếng mèo kêu. Anh gục đầu xuống, hai bả vai run mạnh.
“Đừng nói là cái dạng mèo này không thể nói tiếng người được nha hay là đến giờ nhóc còn chưa thể hóa hình lại à!?”
LêAnh Thơ gật đầu.
"Hahahahhaha...”
Tràn cười lớn đến từ Gojo Satoru ngay lúc này, anh cười đến nỗi ôm bụng nằm quằn quại không khác con giun đang bò trên đất.
“Cười chết tôi, không ngờ rằng là nhóc phế đến vậy luôn á.”
Tiếng đập tay xuống sàn cùng tiếng cười vang vọng cả phòng và câu châm chọc từ miệng tên này đã thành công chọc giận Lê Anh Thơ. Với ngọn lửa hừng hực nóng rực bao phủ khắp người cô đem toàn bộ móng vuốt mèo sắc bén để lộ ra hết, cảm thấy chưa đủ cô còn truyền nhiều lượng ma pháp vào mỗi móng mèo.
Nụ cười tươi đến tận mang tai từ bé mèo đen lúc này đủ khiến cho bất kì ai nhìn thấy đều phải rén. Nó lùi ra sau lấy thế nhảy lên đầu thanh niên tóc trắng đang cười nhiệt tình rồi nắm chặt tóc tên nào đó.
Đợi đến khi thanh niên Gojo Satoru nhận ra thì đã quá muộn, khắp căn phòng truyền ra tiếng kêu ai oái cùng tiếng mèo kêu và tiếng đổ vở đồ vật.
Tầm hơn một tiếng sau mấy âm thanh đó mới biến mất, ngó lại căn phòng ta thấy toàn đồ vật nơi đây đều bị tan hoang, thậm chí trên tường còn có nhiều đường cào sắc bén. Khắp phòng nhìn qua không khác gì có cơn bão nào đó mới đổ bộ vào ấy chứ không phải là do cuộc chiến của hai sinh vật tạo thành.
Về phần Gojo Satoru, sau khi bị Lê Anh Thơ tặng cho trận cào thì bây giờ đang quỳ gối trước mặt bé mèo đen xám hối. Trên mặt anh là cả đống đường cào chứ nói chi là trên tay chân, bộ tóc trắng mềm mại le hoe rớt nhiều chỗ, có chỗ rớt nhiều đến nỗi trụi cả thành nhúm luôn.
Lê Anh Thơ sau hồi phong ba bão táp chỉ để cào Gojo Satoru thì ngồi thở phì phò trên bàn nhỏ, ánh mắt sắc lẹm trừng trừng vào kẻ đang quỳ, hàm răng nghiến ken két sổ một tràng.
“Meo eo meo eo meo...” [BIẾT CHỪA CHƯA HẢ TÊN KIA. Ở DẠNG MÈO KHÔNG KÊU TIẾNG MÈO THÌ KÊU TIẾNG MÈO LÀ ĐÚNG RỒI CÒN MUỐN GÌ NỮA HẢ. BÀ ĐÂY CHƯA THỂ HÓA HÌNH NGƯỜI THÌ SAO HẢ, NÓ CÓ ĂN BỚT GÌ CỦA NHÀ NGƯƠI ĐÂU CHỨA TÊN KIA. NÓI BÀ ĐÂY PHẾ À, CÓ TIN RẰNG TỚI LÚC BÀ ĐÂY HÓA HÌNH THÀNH NGƯỜI THÌ BÀ THIẾN BAY TRƯỚC LUÔN KHÔNG. ĐÚNG LÀ CÁI MIỆNG THỐI NHÀ NGƯƠI CHẢ THỂ PHUN RA NGÀ VOI MÀ. THẬT LÀ TỨC CHẾT BÀ!!!]
“Meo eo meo eo meo eo…” [NHÀ NGƯƠI NGHĨ MÌNH NGON LẮM À. CÁI ĐỒ CAO CHỒNG NGỔNG BẮT NGƯỜI PHẢI NGƯỚC MẶC LÊN NÓI CHUYỆN LÀ HAY LẮM SAO!? CHỈ ĐƯỢC CÁI BẢN MẶT LÀ ĐƯỢC CÒN CÁI NẾT QUĂNG VÔ SỌT RÁT HAY ĐỂ QUÊN TRONG BỤNG MẸ HẢ!?...]
Mọi người nhìn Gojo Satoru quỳ là đang xám hối à, không nha thanh niên này tuy đang quỳ nhưng khuôn mặt gục xuống đất che dấu dưới mái tóc lại…
[Úi chà, bé yêu giận cũng dễ thương quá mức đi a~]
[Coi cái đệm mèo nhỏ xinh hồng hào kia núng nính quá đi, không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì đây ta ~ thật muốn chạm vào nó a~]
[Không biết có nên mua váy nào cho bé đây ta~]
[Váy công chúa yêu kiều, đầm Lolita dễ thương, đầm Gothic ma mị, …]
[Khó chọn quá đi, mà thôi Gojo Satoru ta có thiếu tiền đâu nên là…mua hết a~]
Ngồi trên bàn Lê Anh Thơ vẫn hăng say dùng tiếng mèo kêu dạy dộ thanh niên Gojo Satoru mà không biết biểu cảm trên mặt cùng suy nghĩ suy nghĩ trong đầu tên này ra sao. Cô mà biết thì liệu có hối hận vì đã đến đây dâng mình cho tên biếи ŧɦái này không ta~
Đợi Lê Anh Thơ xả hết cho bớt cơn giận xong, Gojo Satoru mon men đến gần cô nhưng bị cô cố tình quay mặt lơ đi. Đôi mắt Rikugan long lanh phản chiếu hình ảnh bé mèo ngạo kiều giận dỗi chủ nhân thật là dễ thương. Anh để cả khuôn mặt đang phồng má to lên giống chuột Hamster làm nũng với cô.
Làm nũng thất bại, Gojo Satoru bắt đầu rung rung nước mắt, miệng mếu máo: “Bé Mochi đừng giận anh nữa mà ~ Anh biết lỗi rồi ~ Lần sau anh không vậy nữa đâu ~”
“Bé tha lỗi cho anh đi ~”
Cái giọng điệu ngọt xớt này là sao trời, nó ớn lạnh đến mức khiến Lê Anh Thơ không ngần ngại quăng cho cái tên Gojo Satoru này khuôn mặt mắc ói khinh thường. Cảm thấy rằng nếu cô không chịu làm gì đó thì chắc sẽ đón nhận thêm cái gì đó kinh tởm hơn từ tên đầu trắng trước mặt này. Hết nước cô đành bước tới gần khuôn mặt đang sướt mướt kia, vươn một chân lên chạm vào mặt đnag ngồi trước mặt.
Nhận ra hành động của bé mèo đen này, Gojo Satoru không ngần ngại nở nụ cười tươi rói, làm như kẻ vừa rồi khóc không phải anh. Hành động trẻ con này làm Lê Anh Thơ không khỏi lắc đầu thở dài đầy bất lực.
“Nhóc chờ anh chút nha~”
Gojo Satoru tung tăng chạy đi về lại căn phòng ngủ lục lọi gì đó rồi tính đem lại đây, đợi đến khi biết thứ trên tay anh lúc quay lại làm cô tròn mắt nhìn. Phải thứ trên tay anh là chiếc máy tính sang trong, nhìn cái máy dát vàng óng ả cũng đủ biết giá tiền cái máy này không rẻ tí nào đâu.
Tùy tiện để cho một con mèo tùy ý làm bừa lên máy tính chắc chỉ có Gojo Satoru-kẻ thừa tiền nhất trong giới chú thuật sư này mới dám làm thôi.
“Đây nha, nhóc không nói được thì đánh máy vào đây cho tiện nói chuyện a~”
“Yên tâm đi, đây là loại máy đời mới nhất, chất lượng miễn bàn a~”
“Gojo Satoru ta đây đảm bảo với nhóc là cho dù là cái này có bị gì thì cũng sẽ có cái mới nhanh thôi nên khỏi lo.”
“Cứ dùng thoải mái đi ~”
Đó là những lời mà kẻ lắm tiền như Gojo Satoru mới dám thốt ra, nghe được mấy lời này hình tượng của anh trong mắt Lê Anh Thơ càng khẳng định là phá gia chi tử trong truyền thuyết đây luôn. Mà thôi có thì sài, đâu ai ngu mà bỏ đi cái đồ đắt tiền này chứ.
“Vậy giờ chúng ta bắt đầu nào ~” Gojo Satoru hào hứng hướng về phía bé mèo đen, ánh mắt lấp la lấp lánh trông ngóng bộ dáng bé mèo sẽ dụng nó như thế nào, thậm chí tên này còn thủ sẵn cái máy quay nhỏ để ghi hình làm kỉ niệm.
Khởi động máy tính lên, Lê Anh Thơ bắt đầu tìm kiếm phần mềm đánh văn bản trên đó, thao tác chập hồi cũng soạn được câu trả lời cho tên hãm Gojo Satoru.
“Chào nhá tên Gojo Satoru đáng ghét.
Thứ nhất bà đây có tên đàng hoàng. Uta, Ru Uta.
Nhớ kĩ lần sau không cho phép ngươi gọi ta là bé Mochi gì nữa, nghe thấy mà ớn cả người.
Thứ hai, nếu tên đầu trắng nhà ngươi muốn biết thì được thôi, bà đây thương tình cho kẻ như ngươi biết.
Ta vốn là con người bình thường, trong một lần đi học về không may gặp tai nạn qua đời. Đến khi mở mắt lần nữa thì đã trở thành như vậy rồi và thứ sức mạnh ngươi thấy trên người ta, ngay cả ta cũng không biết nó là gì, chỉ thấy nó giống với ma pháp trên mấy bộ phim hoạt hình thôi.”
Nhận được câu trả lời từ bé mèo đen, Gojo Satoru có chút hơi buồn vì bé không thích biệt danh mình dành cho bé nhưng nhanh chóng bị thu hút bởi chuyện khác. Việc từ một con người trở thành mèo đã thành công khơi gợi lên sự tò mò của anh, trong đầu anh suy diễn hàng đống câu chuyện thêu dệt khác nhau. Nào là cô bé học sinh nào đó bị nguyền rủa sư chú ý đến rồi bị kẻ đó bắt đi làm thí nghiệm hay là chuyển sinh như mấy bộ anime anh từng đọc hoặc cũng có thể là…
Đúng là đầu óc của tên Gojo Satoru này phong phú quá đi, chưa đầy một phút đã nghĩ ra biết bao kịch bản kịch tính giật gân.
Ngó thấy bản mặt Gojo Satoru đang suy tư gì đó cùng mấy từ lầm bầm trong miệng mà Lê Anh Thơ nghe được, cô chỉ biết gượng cười rồi lắc đầu quay đi chỗ khác nhìn.
[Tên này không ngờ có trí tưởng tượng tuyệt vời vậy sao không đi làm nhà văn luôn đi, biết đâu giật được giải thưởng nào đó chứ chẳng đùa.]
“Nhóc giải thích cho ta biết tại sao ngày hôm đó nhóc biến lại thành người và cái thứ hôm đó nhóc dùng là gì.” Ánh mắt Gojo Satoru chứa đầy ẩn ý chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé trên bang, miệng khẽ nhết lên cười nhẹ.
“Cái này ta chỉ biết một điều là đôi mắt của ta khá đặt biệt, nó có thể cho ta biết ai đang gặp nguy hiểm và ai là hung thủ.
Nếu một người có nhiều chấm đỏ trên người thì là sẽ gặp nguy hiểm, còn chấm đen giúp ta nhận biết kẻ đó có gây ra hành động hay ý định làm hại ai đó.
Mỗi lần ta giúp ai đó vượt qua nguy hiểm hoặc đem những kẻ nguy hiểm đó lôi ra ánh sáng thì mấy chấm đỏ đen sẽ nhập vào người ta. Cứ mỗi lần như thế ta cảm nhận được cái gì đó ấm áp chảy dọc trong cơ thể mình.
Ngoài ra việc tiêu diệt chú linh, ta cũng có cảm nhận giống vậy.
Về phần thứ ta dùng hôm đó thì ngươi bắt thang lên hỏi ông trời đi, chứ ta chịu thua a.
Hôm đó ta chỉ đánh liều, còn nguyên lý vận hành ra sao hiểu chết liền.”
Giọng điệu ngạo kiều cố tỏ ra mạnh mẽ của bé mèo đã thành công khiến Gojo Satoru ôm tim mình, khuôn mặt ửng hồng không kìm lòng được trước dáng vẻ này mà. Thật là muốn trêu chọc bé nhiều hơn quá đi, sợ là bé sẽ giống hồi nãy nên anh không dám.
Thiệt tình là bé Mochi ra tay mạnh quá đi~
Đến giờ Gojo Satoru đây còn thấy nhức nhức nhiều lắm ~
“Thì ra là thế, xem ra nhóc đây sắp sửa đi làm anh hùng cứu thế đây.”
“Gojo Satoru thật phấn khích quá đi, bé Mochi chuẩn bị được lên trang báo rồi a, có nên chuẩn bị cho bé bộ đồ siêu nhân không đây ta~”
“Nên chọn màu hồng cánh sen cho nữ tính không ta~”
“…”
Từng câu nói từ miệng Gojo Satoru triệt để khiến Lê Anh Thơ đen mặt, cô cúi gầm mặt run rẩy cả người, bao nhiêu răng nanh trong miệng đều để lộ ra hết. Không để tên này tiếp tục ba hoa nữa cô nhanh lẹ nhảy vồ lên, nhắm chuẩn cái bản mặt thấy ghét vung móng vuốt ra cào thêm một trận.
“Áu!” Đợt này ngay cả cái mắt kính đang đeo cũng không thoát khỏi số phận bi thảm.
Đúng là chả thể nào bình tĩnh được khi ở gần Gojo Satoru, từ nãy đến giờ bao nhiêu câu từ tên này phun ra đều khiến cái l*иg ngực tức muốn nổ luôn. Miệng nhà người ta dùng để nói lời hay ý đẹp, còn tên hãm này nói câu nào cũng khiến người nghe muốn nhét hắn vô lại bụng mẹ cải tạo lại.
Hít thở thật sâu đè nén ngọn núi lửa dang phun trào trong người, Lê Anh Thơ bình tâm yên tĩnh ngồi lại trên bàn tiếp tục trò chuyện với tên dở hơi này.
“Ma ma ma~ Coi như cũng hiểu đôi phần nào đó vấn đề nhóc mắc phải rồi.” Đôi mắt Gojo Satoru híp lại thâm thúy nhìn vào bé mèo đen này, miệng cười gian manh, không biết trong đầu tên này đang tính toán cái gì mà trên đầu mọc lên hai cái sừng rồi luôn kìa.
“Với hình dạng này nhóc nhắm mình có thể hạ được con nguyên hồn bật mấy.”
“Hiện tại nếu ở dạng mèo này thì chỉ sử lý được mấy con dưới bật hai thôi.” Lê Anh Thơ tự tin trả lời mà không biết bản thân ngây thơ đang sa vào lưới của tên ác ma này.
“Fufufufufu…bật hai a~”
“Hiểu rồi ~”
“Mà thôi cũng tới giờ trưa rồi, cũng nên lót dạ trước cái đã.”
“Úi chà, đói bụng quá đi, nhanh đi ăn thôi nào bé Mochi.”
Câu nói không rõ đầu đuôi từ Gojo Satoru khiến Lê Anh Thơ cảm thấy có chút e dè khó hiểu, chưa kịp suy nghĩ gì thì tên rớt nết ẳm cô lên đi về phía nhà ăn chung. Dọc đường tên này còn ngân nga đầy vui vẻ khiến cô rợn hết cả người, giờ chỉ thầm mong gặp được mấy người kia thật nhanh. Chứ ở thêm với tên dở ươn này càng lâu liệu tinh thần thép của cô còn ổn hay không nữa.
“Yo~ Satoru~” Vừa đến nhà ăn liền bắt gặp Geto Suguru cũng vừa mới đặt mông xuống ghế thưởng thức bửa ăn của mình, đôi mắt hồ ly vui vẻ vẫy gọi tên bạn thân nhà mình đầy thân quen.
Geto Suguru vẫn niềm nở nụ cười thân quen nhưng trong mắt Lê Anh Thơ anh như một vị cứu tinh chói lóa đang thân thiện cười vẫy chào mình. Cô vội vùng vẫy thoát khỏi bàn tay ma quái của tên rớt nết Gojo Satoru này, cái này khiến tên đầu trắng cảm thấy không vui tí nào, hắn tính ôm cô chặt hơn nhưng bị cô vả vào mặt thêm vài đường cào nữa thì mới chịu buông tay.
Thoát khỏi bàn tay ác ma, Lê Anh Thơ vội vàng nhảy vào l*иg ngực Geto Suguru hòng tìm thấy cảm giác được che chở từ anh. Đang thoải mái nằm hưởng thụ bàn tay to lớn ấm áp của Geto Suguru, thì chuyện diễn ra tiếp theo khiến cô sững người mở to mắt đầy hoang mang.
“Satoru, chiều nay cậu có nhiệm vụ thanh tẩy nguyên hồn ở khu thương mại bỏ hoang Shitama.”
“Nhớ là đừng có trốn việc nữa nếu không…” Geto Suguru cố ý ngân giọng câu cuối dài ra hòng cảnh cáo cậu bạn thích trốn việc này, thậm chí là chú lực trong người cũng tỏa ra dày đặt khắp nơi.
[Sao mà có cảm giác không ổn tí nào vậy trời!!!] Lê Anh Thơ không biết vì lý do nào mà nằm trong lòng ngực Geto Suguru run rẩy, cô có cảm giác bản thân mình sắp sửa bị sao ấy.
“OK~”
“Yên tâm nhiệm vụ chiều nay, Suguru không cần nhọc lòng đâu, Gojo Satoru ta đây đảm bảo hoàn thành nó cho.” Nói rồi tên này liếc nhìn Lê Anh Thơ đầy thích thú, ánh nhìn tên này thật sự khiến cô cảm thấy không ổn tí nào.
[Đừng nói là…]