[Đây rồi!] Lê Anh Thơ hừng hực khí thế ngút trời đứng trước cổng Torii truyền thống trước dải bậc thang của trường cao chuyên chú thuật sư Tokyo dưới cái nắng trời nóng nực. Những kiến trúc cổ kín ẩn dấu dưới màu xanh tán cây làm nó mang dáng vẻ uy nghiêm sừng sững cùng dáng vẻ bí ẩn khiến con người ta ham muốn tìm tòi khá phá nó.
Bước từng bước trên con đường bậc thang bằng đá, cá nóng từ nền đá như muốn nướng chín chân mèo càng khiến Lê Anh Thơ di chuyển nhanh hơn. Đi đến cuối bậc thang thì cổng tường trường cao chuyên hiện lên trong mắt cô, mùi gỗ từ nó mang theo khiến ta hoài niệm đến hơi thở cổ xưa hùng vĩ trong lịch sử.
Cái nóng mùa hè thật biết hành hạ con người, bóng dáng bé mèo đen thè lưỡi ngồi thở từng ngụm không khí với mồ hôi nhễ nhãi chảy xuống nền đất làm ai nhìn vào cũng thương xót cho bé mèo tội nghiệp này.
[Đúng là cực hình mà, ai đời mà xây bậc thang dài tuốt như thế dưới trời để hành hạ người vậy trời, bà đây mà biết tên nào thiết kế chỗ này thì bà đây có đào ba tấc đất mộ tổ tiên nhà nó lên rồi đánh cho nó cho tổ tiên nhà nó khỏi khỏi nhận ra mới được!!!]
[Mà mọi việc đều là tại tên đầu trắng nhởn nhơ Gojo Satoru hết. Cái tên biếи ŧɦái thích rình mò, nhờ ơn hắn mà bà đây phải cực khổ vậy đây. Lần này gặp phải tát mặt tên đó vài cái đã tay cái đã!]
“Hắc xì!” Thanh niên đầu trắng-Gojo Satoru bỗng hắt hơi khi đang trong lớp học làm hai đứa bạn thân tròn mắt ngạc nhiên.
“Satoru~, hôm nay cậu bị cảm à ~” Geto Suguru đưa cặp mắt hồ ly hẹp dài sang nhìn thằng bạn thân, đầu anh tựa lên cánh tay cơ bắp rắn rỏi đầy vẻ lười biếng cùng chán nản, miệng nhếch lên cười nhẹ rồi mở lời hỏi thăm đầy thân tình.
Ieiri Shoko cười khẩy: “Tên đó mà có bệnh chắc ông cụ tám mươi tuổi còn leo cây được nữa kìa ~”
Nghe lời nói từ hai đứa bạn thân, Gojo Satoru liền bậc dậy đứng một chân lên ghế bày ra dáng vẻ tự tin thái quá: “Kẻ mạnh nhất như ta đây mà bị bệnh là không bao giờ a, hồi nãy hắc hơi chắc là do tên nào đó nói xấu sau lưng ông đây.”
“Hắc xì!” Bé mèo đen nào đó đang bực tức đi dưới trời oi bức bỗng hắc hơi.
“Gojo Satoru vĩ đại này mà biết kẻ nào thì…”
“Cốp!” Một tiếng kí đầu đầy mạnh mẽ vang lên, chủ nhân tạo ra cú kí đầu lên Gojo Satoru hầm hập tỏa khí đen đáng sợ khắp người đứng trước mặt anh nhà.
“A rể! Yaga-sensei” Gojo Satoru giật thót người khi biết người vừa mới trao cho anh “cú đấm tình thương” lên đầu, cả người tên đầu trắng nhễ nhại đầy mồ hôi khiến cả bộ đồng phục ướt nhẹm như mới nhúng nước, miệng méo xệ cứng đờ tính nói gì đó thì tiếp tục ăn thêm một cái đau nữa từ người thầy kính yêu của mình.
“Bỏ cái chân xuống ngay cho tôi!”
Gojo Satoru nhanh lẹ đem cái chân dài đang để trên ghế vội thu lại trong run sợ.
“Tính giở trò gì trong lớp học tôi đây hả trò Satoru!?” Giọng thầy Yaga Masamichi hầm hầm sát khí gằn giọng hỏi đứa học trò trước mặt.
Quả là cả ba đang trong giờ học của thầy Yaga Masamichi thì đầu trắng Gojo Satoru đột nhiên đứng phắt dậy ba hoa chính mình làm cắt ngang bài giảng của thầy. Cái này đã thành công chọc tức thầy Yaga Masamichi, ông thầy đen mặt chả khác đít nồi bị khét, cùng với nhiều đường gân máu nổi kên trên khuôn mặt và tay người thầy kính yêu, người thầy to cao đã nhẹ nhàng đi đến chỗ cậu học trò ấy rồi vung nắm đấm lên cái đầu của cậu học trò. Thành ra cậu thanh niên cao ráo 1m90 với tâm hồn trẻ thơ mới bị ông thầy tặng cho mấy ngọn đồi núi miễn phí ngay trên đầu khiến lòng người “cảm động” trước tình cảm thầy trò “ấm áp” này.
Đúng là tình thầy “bao dung” như biển Thái Bình…
“Dạ, em có làm gì đâu thầy!” Cặp mắt Rikugan láo liếc ngó khắp nơi cố lảng tránh ánh mắt hung tợn của người thầy Yaga Masamichi kính yêu.
“Hửm!? Không làm gì!?” Thầy Yaga Masamichi đưa mắt tia lên người cậu học trò “bạc đầu” bẩm sinh trước mặt, giọng điệu không có tí nào là tin tưởng hết, đôi tay tiếp tục bẻ khớp “Răng Rắc” giòn tan làm đứa học trò “nhỏ” rụt cổ và tiếp tục trao “tình thương” lên đầu “thằng nhỏ”.
“Ngồi học ngay ngắn lại cho tôi!”
Gojo Satoru buồn Gojo Satoru hổng dám nói, chỉ biết gục đầu xuống bàn mếu máo thút thít…
Yaga Masamichi bước trở về lại bục giảng, giọng thầy đều đều tiếp tục bài học giang dở. Dưới kia để lại một thanh niên tuổi thân gục mặt lên bàn khóc “nức nở” cùng tràn cười hả hê từ đứa bạn.
Lướt qua những tòa nhà xưa cũ theo trí nhớ, Lê Anh Thơ bồi hồi cùng rạo rực khó tả [Giờ nên làm gì đây ta. Có nên đi tìm tên cột điện trẩu tre Gojo Satoru hay là về phòng nằm chờ ha.]
[Để coi nên chọn cái nào đây a~]
Đang ngồi ngẩn ngơ không biết làm gì thì một giọng nói khá quen thuộc vang lên ở phía sau lưng Lê Anh Thơ.
“A! Là bé Mochi đó à!” Iori Utahime đầy vui vẻ khi bắt gặp bé mèo đen của thanh niên Gojo Satoru, cô vội vàng chạy tới ôm chằm lấy bé mèo còn đang ngơ ngác.
Về phần Lê Anh Thơ, không cần quay đầu lại nhìn thì cô thừa biết chủ nhân giọng nói đó là ai nhưng ngay khi cô quay đầu lại thì lại tròn mắt đầy bất ngờ. Cô bất ngờ không phải vì tốc độ hồi phục thương tích của Iori Utahime từ sau vụ chú linh kia mà là người đang đi kế bên cô ấy.
Đi bên cạnh Iori Utahime là một người phụ nữ xinh đẹp mang theo vẻ quyến rủ ma mị. Làn da người đó trắng nõm hồng hào đủ khiến cho biết bao chị em phụ nữ nào bắt gặp đều phải ghen tị, đôi mắt nâu sẫm sắt bén mang chút gì đó thờ ơ cao lãnh phối với cặp lông mày mỏng sắc nét có màu bạc xanh lam cùng màu với màu tóc càng khiến cho người phụ nữ đó thêm nhiều phần khí chất sang quý.
Khuôn mặt đẹp tựa như ông trời muốn đem toàn bộ cái đẹp cao quý trên đời này để đắp nặn lên người phụ nữ đang đứng trước mặt Lê Anh Thơ đây. Nếu Iori Utahime mang vẻ đẹp thanh thuần tươi tắn đầy năng động thì người đứng kế bên lại mang vẻ đẹp quyến rũ đầy cao ngạo, đủ để khiến nhiều đàn ông phải khuất phục dưới chân váy của người phụ nữ này.
“A ra~, bé mèo này chả lẽ là con mèo của Gojo Satoru trong lời đồn a~”
Giọng nói ma mị thanh lãnh rót vào tai mèo Lê Anh Thơ khiến cô say như được chuốc rượu vào người, trái tim nhỏ bé nơi lòng ngực đập bình bịch mạnh đến nổi muốn nổ tung. Chưa kịp để cô định thần lại thì ngón tay thon dài nõn nà cảu người phụ nữ kia đã nâng cằm cô lên để cả hai mặt đối mặt với nhau, vẻ đẹp tựa nữ thần phản chiếu qua đôi mắt mèo cùng mùi tiền từ bộ quần áo trên người phụ nữa bay xộc thẳng vào đại não.
“Bùm!!!”
Khi liêm sĩ rớt đài là lúc bản chất lên ngôi, trong tâm trí Lê Anh Thơ giờ chỉ còn hiện hữu đúng một ý niệm duy nhất.
[Phú bà cầu bao nuôi a~]
Đôi mắt hóa trái tim về phía người phụ nữ khí chất xinh đẹp kia ngay tức khắc, đã vậy Lê Anh Thơ dẫu cho còn đang nằm trong vòng tay của Iori Utahime thì vẫn cố vươn tay hướng về phía đó đòi ôm ấp.
“Oi, Utahime-chan, Mei Mei-chan.” Giọng nam nào đó lánh lót vang vọng vào tai Lê Anh Thơ, nó chả khác gì sét đánh giữa trời quang cả, khỏi cần nhìn đủ biết kẻ đang đến, không ai khác đó chính là thanh niên loi choi rớt nết đầy đáng ghét- Gojo Satoru.
[Chết tiệt A A A A A A!!! GOJO SATORU ANH CŨNG BIẾT LỰA THỜI CƠ QUÁ HA!!!] Gào thét đầy phẫn nộ, đỉnh điểm của sự bất lực không thể làm gì là khi Lê Anh Thơ bị thanh niên đầu trắng Gojo Satoru tự tiện tung hứng cả cơ thể lên trời.
Sau khoảng thời gian mệt mỏi ngồi trông ngóng tiết học thầy Yaga Masamichi kết thúc, bộ ba Sa-Shi-Su cuối cùng cũng được trả tự do, người đầu tiên chạy phóng bay ra khỏi phòng đầu tiên là tên cột điện Gojo Satoru. Thật ra tên đầu trắng này đã cảm nhận được sự hiện diện của Lê Anh Thơ ngay giữa tiết học nên chỉ chờ thời cơ hết tiết một cái là vọt đi ngay.
Khỏi phải nói, lúc Gojo Satoru vừa đến liền thấy ngay cảnh tượng bé mèo đen mà anh mong ngóng đang dùng ánh mắt si mê nhìn Mei Mei.
[Cái giề!!! Sao lại như thế được!!!]
Mặt thanh niên Gojo Satoru tràn đầy kinh hoàng khi thấy cảnh bé mèo đen nũng nịu với người khác.
[Tại sao!? Tại sao!? Nhóc ấy chưa bao giờ dùng vẻ mặt ấy với mình!?]
[Chả lẻ nhan sắc của Gojo Satoru đại nhân ta đây không đủ để khiến trái tim nhóc ấy lay động hay sao!?] Thanh nên tự luyến về nhan sắc mình gào thét trong lòng.
[Vẻ mặt ấy...không lẻ nhóc ấy tính rời bỏ một người hoàn hảo như mình để đến với...]
Trong đầu Gojo Satoru tự động hiện lên viễn cảnh bé mèo đen dùng vẻ mặt chán ghét quay đầu lại nhìn anh rồi nói: “Tôi phát ngán cái bản mặt nhà anh rồi Gojo Satoru.”
“Biến đi cho khuất mắt tôi.”
“Từ giờ Mei Mei sẽ là người thương của tôi.” Bé mèo đen hùng hồn hất cằm hướng Gojo Satoru thông báo đầy kiêu ngạo.
“...”
Nói rồi bé mèo đen chạy về phía Mei Mei đang dang rộng vòng tay chào đón bé mèo với nụ cười tươi (nụ cười chiến thắng) trên môi. Một người một mèo ôm ấp vui vẻ bên nhau bỏ lại thang niên tóc trắng Gojo Satoru ngồi suy sụp tinh thần trong vực sâu.
Hiện thực trong mắt người khác: Hình ảnh bé mèo nằm trong tay Iori Utahime đang vươn hai cái chân mèo nhỏ xinh hướng Mei Mei nũng nụi đòi ôm.
Gojo Satoru vội lắc đầu xóa bỏ hình ảnh đang hiện hữu nơi tâm trí, cặp chân dài siêu mẫu sải những bước dài chạy nhanh về phía bé mèo đen. Geto Suguru cùng Ieiri Shoko đi ở phía sau ngớ người bất ngờ khi thấy tâm trạng lên xuống thất thường của thằng bạn nhà mình, cả hai quay mặt nhìn nhau chốc lát rồi đuổi theo thằng bạn Gojo Satoru.
“Gojo-san, chào...” Iori Utahime chưa kịp mở miệng chào hỏi thì một cơn gió mạnh thổi qua “vù vù” bên tai, khi “cơn gió” đi qua cô cảm nhận bé mèo trên tay mình biến mất.
“Chu choa, bé Mochi cục cưng của anh cuối cùng cũng chịu quay về vòng tay của anh rồi à ~” Gojo Satoru siết chặc bé mèo đen bằng cái ôm đầy “tình thương” mặc cho bé mèo trợn mắt xù lông ná thở.
“Nhớ bé Mochi quá a~”
“Ngoan ngoan, cho anh thương cái coi nà ~” Hàng loạt nụ hôn thắm thiết đầy mùi hương từ thanh niên đầu trắng Gojo Satoru dành tặng cho bé mèo đen trên tay anh.
“Méo eo meo...” [Gớm muốn chết tên quễ Gojo Satoru, mau buông bà ra ngay]
Lê Anh Thơ xù toàn bộ lông mèo trên người, cô vươn bộ móng vuốt được bọc bằng ma pháp lên cào vài bản mặt đáng ghét của Gojo Satoru một cách không thương tình.
“Áu!!!”
Bị ăn đau, Gojo Satoru vội nới lỏng vòng tay mình, nhân cơ hội ngàn năm có một này Lê Anh Thơ vội cựa quậy mạnh hòng thoát khỏi vòng tay ác ma của tên này. Mắt lia về hướng khác, phát hiện Geto Suguru đang có mặt gần đó, không nghĩ ngợi nhiều cô dùng ánh mắt xem anh là cứu tinh mà chạy bổ nhào vào lòng anh.
Cảm nhận cục bông xù nào đó lao vào vòng tay mình, Geto Suguru cẩn thận vòng tay ôm chằm bé mèo đen đáng thương đang run rẩy dùng ánh mắt thù địch nhìn thằng bạn Gojo Satoru. Anh nhẹ nhàng vuốt ve trấn an bé mèo đen nhỏ nhắn tội nghiệp trên tay mà không khỏi phì cười cùng chút bất đắc dĩ trước tình cảnh hài hước của đôi chủ tớ nhà này.
“Bé Mochi độc ác quá đi ~”
“Anh thương em vậy mà em nỡ đối xử với anh như vậy a ~”
“Bé Mochi có biết anh phải mất ăn mất ngủ vì bé không ~”
“...”
Một tràng câu nói sặc mùi trà xanh giả dối tuôn ra làm người xung quanh buồn nôn. Ngay cả Geto Suguru với Ieiri Shoko là bạn thân với Gojo Satoru còn vô thức né xa tên này, nói chi là Iori Utahime - người chả ưa gì tên cà chớn này đã tặng cho người thanh niên trước mắt một cú “yêu thương nồng thắm” vào cằm.
Thanh niên trai tráng được mệnh danh nóc nhà giới chú thuật sư đang ngồi chồm hổm suy sụp sướt mướt nhõng nhẽo. Đôi mắt Rikugan xanh biếc đẹp đẽ ấy nếu đặt trên người khác thì không khác gì mĩ nhân rơi lệ làm đổ gục người xem, nhưng với cái tên trước mặt này lại làm cay mắt người nhìn. Thật là ước gì mắt mù để khỏi thấy cảnh chướng mắt sởn cả da.
Về phần Lê Anh Thơ, cô cuộn tròn thu nhỏ mình lại hết cỡ thành cục bông tròn nhỏ xinh, cả người xù lông run rẩy úp mặt vào lòng ngực Geto Suguru.
Hít hà một hơi thật dài và phi tan nước dãi trên khóe miệng cái đã.
[Cảm xúc thật tuyệt vời~~] Lén dùng đệm mèo hai chân trước sờ nắng lên người Geto Suguru. Thú thiệt là “công khai” chiếm của hời trai đẹp dưới mắt nhiều người thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà~
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh cách lớp áo làm cả người Lê Anh Thơ nóng lên. Nhịp thở phập phồng đồng điệu với nhịp đập trái tim làm cô phấn khích hơn. Ỷ mình ở dạng mèo, lá gan cô hóa to hơn, nhẹ nhàng luồn một chân qua khe khoảng cách cúc áo, cô “lướt nhẹ” vào cơ bụng ngon lành này.
Cảm giác từ đệm mèo truyền vào đại não khiến Lê Anh Thơ tê rần.
Úi chà khe rãnh cơ bụng rõ nét cỡ này chắc chắn phải là tám múi nè~
Nhiệt độ từ làn da săn chắc này thật làm người ta càng ham muốn thêm nhiều~
Mãi mê chìm đắm vào thế giới riêng của mình, Lê Anh Thơ không hề biết rằng mọi hành động của cô đã bị đôi mắt xanh biết Rikugan thấy hết cả. Gojo Satoru ranh mãnh nhếch mép cười đầy gian xảo, anh đứng dậy đi về phía bé mèo đen đang nổi hứng sơ múi thằng bạn Geto Suguru.
Đang miệt mài chiếm chút ít niềm an ủi trên người Geto Suguru mà không để ý đến việc Gojo Satoru đang đi về phía mình, đợi khi có luồn nhiệt thổi vào tai mèo thì đã muộn rồi, cả khuôn mặt Gojo Satoru phóng to chình ình trước mặt. Lê Anh Thơ không kịp thu hồi tay mình lại nên trơ mắt nhìn thanh niên nào đó “bắt quả tan” mình, nhìn nụ cười tươi đối diện mình khiến cô run sợ.
"Ái chà, mấy ngày nay bé Mochi biến mất chắc chịu khổ bên ngoài nhiều lắm. Mỗi ngày ăn không đủ no nên mới đói khát như này thật làm người chủ như anh đây đau lòng~” Đôi mắt Gojo Satoru chăm chăm đầy ẩn ý vào cái tay đang phạm tội còn đang mắc vào cúc áo.
Ánh mắt từ Gojo Satoru rét lạnh khiến Lê Anh Thơ cảm giác như rơi vào hầm băng.
“Xem ra phận làm chủ như anh đây phải bồi bổ cho nhóc thôi nà~”
“Ực!” Lê Anh Thơ khẽ nuốt nước bọt tự trấn an bản thân mình nhưng câu tiếp theo từ miệng Gojo Satoru khiến cô chột dạ giật thót tim.
"Sẵn tiện hai ta cùng nhau tâm sự chuyện tốt bí mật nhóc thường làm mỗi đêm a~” Gojo Satoru dang vòng tay chuẩn bị chào đón bé mèo đen “tự nguyện” xa vào lòng anh. Đôi mắt “hiền từ” không khác gì người cha hiền từ đang dang rộng vòng tay chào đón đứa con mình trở về.
Trong mắt Lê Anh Thơ, Gojo Satoru hiện lên chả khác gì một ác ma đang cười thích thú với con mồi trước mắt. Cơ thể không tự chủ mà run rẩy, cô cố gắng bấu víu vào áo Geto Suguru tựa như nó là cọng rơm cứu mạng lúc này.
“Cái thằng nay, ngay cả mèo mà mày cũng không tha là sao!?” Iori Utahime không chút thương tình vun nắm đấm vào Gojo Satoru. Lời nói từ miệng cô nói lên tiếng lòng của mọi người ở đây, Geto Suguru với Ieiri Shoko gật đầu đồng tình.
Geto Suguru thậm chí còn đem bé mèo đen trên tay tránh đi tầm mắt nóng rực của thằng bạn Gojo Satoru.
“Oan uổng cho Gojo Satoru đại nhân ta đây a. Người ta chỉ vui vẻ chào đón bé mèo trở về thôi mà~” Gojo Satoru chu mỏ phản bác lại nhưng đổi lại là những ánh mắt không mấy tin tưởng.
Tức giận trước những ánh mắt ấy dành riêng cho mình, Gojo Satoru hùng hồn đứng dậy đứng trước mặt bé mèo dang rộng vòng tay mình: “Gojo Satoru ta đây là người chủ siêu cấp tốt bụng a, không tin thì nhìn xem đây.”
"Nhất định bé mèo sẽ vui mừng nhào vào lòng chủ nhân nó thôi.”
Mắt thấy bé mèo còn chừng chờ không muốn “trở về” vòng tay mình, Gojo Satoru bồi thêm một câu: “Nào nào hai ta cũng nên tâm sự về những đêm nhóc ở nơi khác nà~”
Biết được ẩn ý sau câu nói từ Gojo Satoru, Lê Anh Thơ vội vàng thoát khỏi vòng tay Geto Suguru để “nhào” vào vòng tay ác ma mang tên Gojo Satoru.
“Thấy chưa, tôi thương yêu bé Mochi nhiều như thế thì đương bé sẽ luôn hướng về tôi thôi mà~”
Gojo Satoru vui vẻ ôm ấp bé mèo đen nhỏ nhắn, vui đến nỗi còn tung bé mèo lên không trung mặc cho bé mèo chỉ biết bất cần đời phó mặc số mệnh mình vào tay tên ác ma này.
"Vậy nhá, tạm biệt mọi người. Gojo Satoru đại nhân ta đi đây.” Nói rồi Gojo Satoru chạy vọt lẹ chỉ để lại làn khói bụi cho mấy người đang ngớ người ở phía sau.