Thật đúng là tìm không thấy máy tính dư thừa nào cả.
Mặc khác mấy thiết bị điện tử trong mấy tòa khác hoặc trong văn phòng huấn luyện viên, hay là các thiết bị trường cảnh sát cấp cho học viên để phục vụ công tác học tập, tất cả chúng đều có tần xuất sử dụng rất cao. Lê Anh Thơ còn đi tới phòng lúc trước nhìn thoáng qua, kết quả là cái cameras kia đã liên tục mấy ngày được đặt ở cái góc kia, đúng là kiên trì mà.
Xem ra chả còn cái gì trong trường để Lê Anh Thơ dùng giải trí, đành phải đi ra ngoài một chuyến cho khuây khỏa thôi.
Lê Anh Thơ sung sướиɠ lắc lư đi ra ngoài trường, cô coi đây là chuyến du lịch miễn phí, rốt cuộc những cái đó địa điểm du lịch xác thật sẽ không thu phí đối với một bé mèo như cô.
Hiện tại sinh hoạt thật sự so với kiếp trước cả ngày vùi đầu học tập trước núi bài tập (chỉ có mình chị là bị tăng lượng bài tập kèm theo kiểm điểm do bị phạt mấy vụ đánh nhau thôi) còn muốn nhàn nhã hơn nhiều. Ít nhất lúc trước, Lê Anh Thơ không có cái gì thời gian xin nghỉ từ hồi vào cấp ba. Còn từ lúc biến thành mèo sau này, bệnh lười biếng của cô hoàn toàn thay đổi, chủ yếu là ngày càng có xu hướng trở nên nặng hơn.
Mùa hè nắng nóng không cần thiết đi mấy khu phố buôn bán đông người qua lại, hay những nơi vui chơi giải trí chật nít người, thì với Lê Anh Thơ càng muốn đến những nơi ít người qua lại để thư thả trong yên bình. Cho nên mấy khu vực đền thờ ở Nhật là nơi ít người tới trong mấy khoảng thời gian này sẽ là địa điểm du ngoạn cô nhắm đến.
Ở nơi này phong cảnh thật không tồi, cây xanh rậm rạp ven đường đi tỏa bóng râm mát đánh bay đi cái nóng mùa hè. Bậc thang, đường đi lát đá đều được quét thường ngày nên rất sạch sẽ. Mấu chốt là nơi này có rất nhiều mèo a! Trắng đen như bò sữa, đồi mồi, vàng cam, tam thể…đủ loại màu sắc và hoa văn đều có, còn có mấy con mèo đen mun như Lê Anh Thơ cũng có.
Hơn nữa tính cách bọn chúng đều tốt cả, thấy Lê Anh Thơ đột ngột xuất hiện, mấy con mèo đó hoàn toàn không gây gỗ gì với cô. Chúng nó nằm lười biếng ở bóng râm hiên đền, hoặc nằm dưới bóng cây lớn nào đó mà nhàn nhã liếʍ lông cho nhau. Một cảm giác yên bình theo năm tháng a~
Cứ như vậy trong nháy mắt, Lê Anh Thơ cũng nghĩ muốn gia nhập với bọn nó. Nhưng ngẫm lại một chút, cô chỉ là đi ngang qua nơi này vẫn là không nên tùy tiện lẫn vào mấy vụ phân chia lãnh địa của mấy con mèo này. Rốt cuộc ở loài thú, muốn thành viên mới được tiếp nhận cũng muốn tốn nhiều thời gian.
Chậm rãi đi dạo quanh đền thờ, ở thị giác loài mèo cùng con người hoàn toàn khác biệt. Toàn bộ cảnh vật đều được phóng đại nhiều lần, những cái đó bông hoa xinh đẹp hoang dại đều được biến to vài lần trong mắt mèo, nó mang lại cảm giác đi lạc vào một sứ sở thần tiên.
Điểm trừ là mấy con côn trùng đáng ghét cũng theo đó mà được phóng to hơn thường! Lê Anh Thơ có chút ghê tởm với cái cảm giác bị con côn trùng nào đó bám vào người, giờ cái cảm giác đó như muốn to hơn nhiều lần khi dùng thị giác loài mèo a!
Thật cẩn thận đi vòng qua cái mạng nhiện cực lớn giăng kín trong lùm cây bên cạnh, Lê Anh Thơ vẫn lựa chọn đi trên con đường lát đá. Đi trên nền đất mềm mại mang lại cảm xúc thoải mái nhưng mấy thể loại côn trùng cũng theo đó mà nhiều hơn.
“Xào xạt xào xạt.”
[Hửm? Âm thanh này là…] Lê Anh Thơ đi vòng quanh chính điện đền thờ tìm kiếm, liền thấy được một chị đẹp ăn mặc đặc trưng quen thuộc với truyền thống văn hóa đền ở Nhật.
[Vu nữ! Là một cái vu nữ a!] Hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía đó.
Chị gái vu nữ cột tóc đuôi ngựa thấp làm lộ ra khuôn mặt trắng nõn đang cầm cái chổi quét xung quanh.
Có hai bé mèo vây quanh vòng tròn dưới chân chị gái, chúng ngẫu nhiên sẽ nghịch ngợm mà vươn chân mèo cào cào một chút cái chổi không ngừng đong đưa trước mặt chúng.
Chị gái vu nữ không có bởi vì bị chúng quấy rầy mà tức giận, ngược lại còn mang theo ý tươi cười trêu đùa bọn chúng, làm người đứng nhìn có chút có có chút không cảm giác vui đùa với mèo.
Một màn đầy ấm áp a~
Đúng lúc này chị gái vu nữ đột nhiên quay đầu nhìn lại đây, trên mặt có chút lộ ra vui mừng kinh ngạc, chị gái đó cũng hướng Lê Anh Thơ vẫy tay gọi.
A, cho chị gái xinh đẹp như vậy sờ cũng không phải là không thể!
Bé mèo đen vô cùng ngoan ngoãn mà chậm rãi tản bộ đi về phía chị gái vu nữ.
“Là mèo con mới tới?” Thanh âm của chị gái vu nữ thật ôn hòa: “Hay là do bé mèo nào đó trong đền này sinh?”
Bất quá cái con mèo nhỏ này có đôi mắt thật đẹp, càng nhìn càng giống đá thạch anh tím lấp lánh. Tròng đen nhìn kĩ còn thấy hoa văn tinh xảo, từ màu đen đồng tử hướng ra bên ngoài màu tím đá quý cứ như mang lại cảm giác đá quý khảm vào.
Bộ lông trên người mềm mượt bóng loáng, sờ vào thật mềm mịn, không có chút nào xơ cứng. Không có vòng cổ cũng không có cách nào xác định đây có phải là mèo hoang hay không.
“Muốn ăn chút cá khô không?” chị gái vu nữ hộp cơm ra, bên trong đựng đầy cá khô xé nhỏ, chị ấy cho hai con mèo lớn kia ăn trước rồi mới cầm một ít đưa tới trước mũi bé mèo đen.
[Thật tanh!] Cái mùi tanh đặc trưng này làm Lê Anh Thơ không chịu nổi mà né xa.
Loại cá này sông tự nhiên này một là nướng một là phơi khô đều cũng không loại bỏ nội tạng. Khẩu vị hoàn toàn dựa theo sở thích ăn nội tạng cá của loài mèo.
Cái này Lê Anh Thơ chẳng thể nào chịu ăn nổi, đành lui xa vài bước.
Chị gái vu nữ có chút kinh ngạc: “Không thích ăn?”
Phần cá khô này đưa cho bé mèo đen này đều bị từ chối.
“Meo” [Đem cái này cho mấy con mèo khác ăn đi.]
“Vậy thức ăn cho mèo thì sao?” Không nghĩ tới là chị gái vu nữ vẫn không từ bỏ, bế lên bé mèo đen xuyên qua một dãi hành lang đi tới sân khác.
Nơi đây có một loạt chén thức ăn cho mèo được để thành hàng chỉnh tề dọc theo ven tường, chén thức ăn cùng chén nước để cách nhau một khoảng cách vừa đủ nữa chứ.
Bị đặt ở trước chén thức ăn mèo đầy ắp, bé mèo đen nhìn chằm chằm nó cũng không có chút ý tứ nào tiến lên ăn nó cả.
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen nhanh chóng tụ tập, cùng với nó là tiếng sấm ầm ầm vang lên phía chân trời. Mưa rào ngày hè ầm ầm sấm chớp liền đột nhiên buông xuống như vậy.
Nghênh đón đầu tiên là một trận gió to, bé mèo đen bị thổi đến xù cả lông, trên người lông tóc còn rơi xuống một ít hạt mưa.
Trong không khí khô nóng vốn có của mùa hè lập tức biến mất, chỉ còn lại nhè nhẹ mát mẻ.
Chính vì điều đó mà không thể rời đi lúc này.
“Thật lớn mưa rào lại có sấm chớp, trước tạm thời vào nhà tránh mưa cái đã.” Chị gái vu nữ lập tức đem nhóm mèo mang vào một gian phòng trong đền.
Chị gái vu nữ còn có chút không yên tâm mà lại lần nữa chạy đi ra ngoài, lúc về lại mang về tới thêm ba con mèo khác nữa.
Căn phòng rộng rãi phút chốc liền chật ních mèo.
Cũng may mấy con mèo này đồng dạng bị hương thơm ngào ngạc từ cá khô hấp dẫn toàn bộ sự chú ý nên không có con nào có ý đi tới chỗ Lê Anh Thơ đánh nhau cả.
Lê Anh Thơ nhảy lên cái bàn tròn ghỗ lùn giữa phòng, bên trên còn có bày bộ bàn trà cùng một ít bánh Nhật tinh xảo nhỏ xinh. Thật là điểm tâm xinh đẹp, hình dạng đóa hoa đẹp tươi được tạo hình thật khéo tay, ngửi mùi còn có chút ngọt thanh.
“Meow~~~” Bé mèo đen ngồi xổm trên bàn cách không xa khay trà, quay đầu hướng chị gái vu nữ kêu lên thật ngọt ngào.
Hàng ngày cùng nhiều mèo khác giao tiếp, chị gái vu nữ lập tức ngầm hiểu, cô lắc đầu từ chối: “Không được nha nhóc, loại đồ ăn này đối với nhóc khó tiêu hóa lắm đấy.”
Thấy bé mèo đen bày ra bộ dạng mất mát, chị gái vu nữ có điểm không đành lòng.
“Vậy thì phá lệ một lần, cho nhóc nếm thứ món bạch tuộc ngon này.” Chị gái vu nữ từ phòng khác lấy ra một cái hộp cơm khác, nó được trang trí bằng đống hình vẽ hoạt hình, còn bên trong là một phần bánh bạch tuột dành riêng cho bé mèo đen. Lúc chế biến dùng ít dầu nên cho mèo con nếm một cái hẳn không có vấn đề gì.
Nhìn đến bánh bạch tuột to tròn, bé mèo đen lập tức lóe sáng mắt, so với mấy bé mèo còn lại đều chỉ cảm thấy hứng thú với mùi tanh từ cá khô thì bé mèo đen này có khẩu vị có chút độc lạ.
Ngó ra bên ngoài quan sát, trận mưa lớn này dường như còn muốn kéo dài. Lê Anh Thơ nằm trên chiếu tatami nhàn nhã thưởng thức cảnh mưa đẹp đẽ dưới hiên mà cảm thấy thật yên bình. Quay đầu một cái, liền thấy mặt khác mấy bé mèo đều vây quanh bên người chị gái vu nữ ngủ gật đầy thích thú.
“Oáp~” Có vẻ bản thân Lê Anh Thơ cũng bị lây bệnh mà nhịn không được ngáp dài một cái. Loại cảm giác ngày mưa này quả nhiên thật thích hợp với việc ngủ nướng ở nhà nhất, nghe âm thanh mưa rơi mà chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết. Đôi mắt tròn xoe giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn là từ bỏ chống cự mà nặng nề khép lại.
“Tí tách.”
Một giọt nước mưa tròn xinh theo phiến lá xanh mơn mởn chảy xuống, bắn vào vũng nước phía dưới. Bé mèo tham ngủ đột nhiên bùng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy bên ngoài một mảng tối đen.
[Chết! Ngủ quên rồi! Cá sống cắt lát tưới ngon của mình a!] Lê Anh Thơ hốt hoảng nhớ đến.
Thấy bên ngoài mưa đã tạnh, bé mèo đen nhanh chân đứng dậy liền vọt chạy rời đi. Chị gái vu nữ đột nhiên xuất hiện trên hành lang, trên tay chị là một ngọn nến sáng chói: “Phải đi sao?”
“Hoan nghênh lần sau tới chơi a~”
Lê Anh Thơ quay đầu cúi chào chị gái vu nữ, dưới ánh nến chị gái vu nữ mang vẻ đẹp hồng hào bí ẩn.
“Meow~” [Tạm biệt chị a~]
Trên mặt đất giọt nước còn chưa bốc hơi, mỗi bước chân mang cảm giác mát lạnh. Nhưng giờ phút này, Lê Anh Thơ cũng không rảnh lo chân mình bị ướt, lo chạy nhanh về phía trường cảnh sát.
Sau cơn mưa không khí đều ướt dầm dề, còn kèm theo hương vị cỏ xanh cùng bùn đất. Lê Anh Thơ một đường chạy như điên, nhảy qua một cái hố đầy nước. Lúc này đột nhiên lại cảm thấy ngôi đền đó với trường cảnh sát cách nhau quãng đường khá xa, cô vì cái gì muốn không có việc gì làm chạy xa như vậy.
Nhưng mà xui xẻo không chỉ có như vậy, chạy đến nữa đường, nước mưa lại đột nhiên rơi thêm lần nữa, trong chớp mắt con đường trở về liền bị bao phủ bởi màng mưa.
Trên người lông tóc lập tức dính đầy ướŧ áŧ, lúc này cho dù có muốn đi tìm nơi nào đó để tránh mưa cũng không thoát khỏi vận mệnh bị mưa xối ướt người. Dứt khoát hướng về trường là tốt nhất, nhân lúc mưa còn chưa trở nên quá lớn như hồi nãy.
Nhưng không nghĩ tới lúc Lê Anh Thơ về tới cổng trường cảnh sát, mưa trong nháy mắt liền trở nên to hơn. Giọt mưa lớn như vậy rơi trên người có chút đau, nếu không từ từ đi. Bé mèo đen có chút chàn chờ ngồi xổm ở hiên cửa gát cảnh vệ, nơi này vừa vặn có nho nhỏ khu vực khô ráo.
[Bụng đói quá đi. Biết vậy hồi chiều nên sớm ăn chút gì đó.] Lê Anh Thơ khóc ròng với cái bụng đói đến mức xẹp lép. Nhìn gió thổi cuốn hạt mưa bay khắp nơi, cô lắc người để cho khô đi phần nào, u sầu ngồi ngó về phía hướng kí túc xá.
Đột nhiên một trận dồn dập tiếng bước chân dưới màn mưa ráo riết truyền đến tai, một chùm ánh sáng chiếu lên người bé mèo đen.
Lê Anh Thơ híp mắt nhìn qua chỗ đó, đối diện cô là đôi mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ treo trên khuôn mặt đẹp trai.
“Mưa lớn như vậy cung không biết mà về sớm một chút, giờ biến thành ướt nhẹp như vậy.” Hagiwara Kenji thở dài.
Nhưng đối với mèo con có biện pháp trừng phạt nào đây? Đánh không được lại nói cũng không nghe, chỉ có thể đành ôm bé mèo đen ướt dầm dề trong lòng trở về, bộ lông dính đầy nước mưa làm ướt sũng trên người Hagiwara Kenji một mảng áo thun mỏng.
“Trừng phạt dành cho nhóc hôm nay là phải tắm rửa trước tiên mới được ăn biết không?”
“Meow~” [Biết rồi anh Hagi~] Lê Anh Thơ có chút chột dạ, hôm nay về xác thực vô cùng muộn đúng là cô sai nên đành chấp nhận phạt thôi.
Phần áo thun ướt do bộ lông bé mèo đen dính sát vào da thịt Hagiwara Kenji, từng đường cơ bắp lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo càng khiến con người ta càng thêm thèm muốn nhìn cho thỏa lòng tham. Bé mèo đen dùng đệm thịt nơi hai chân trước ấn ấn nhịp nhàng vào từng khối cơ bụng, khẽ lướt vuốt mèo chạy dọc theo rãnh cơ bụng như muốn xé nát cái áo thun ra để thuận tiện “hành sự”.
Lê Anh Thơ dụi cái đầu mèo nhỏ xinh vào cơ ngực Hagiwara Kenji tham lam hưởng thụ mùi cơ thể anh. Cô trườn người lên cố gắng dụi đầu vào hõm cỗ đầy nam tính nếm chút mùi vị mỹ nam, hai chân trước cũng không yên phận mà làm loạn khắp cơ thể Hagiwara Kenji.
Từ xa tiếng bước chân ai kia dồn dập chạy về đây, những thành viên còn lại trong nhóm cũng tới đây, trên người bọn họ dù có ô che nhưng vẫn bị mưa văng vào áo. Áo thun mỏng bị dính nước mưa cũng dính sát người họ như Hagiwara Kenji, làm những đường cơ đẹp đẽ trên người cả đám ẩn hiện dưới lớp áo thu hút mọi ánh nhìn.
[Thật muốn cắn nó quá đi a~] Cố lắc đầu rủ bỏ suy nghĩ đen tối trong đầu nhưng bất thành, Lê Anh Thơ chỉ biết đưa mắt nhìn họ phơi bầy cái đẹp trước mặt mà nuốt nước miếng đầy ham muốn.
“Đã tìm được.” Morofushi Hiromitsu mở lời trước khi nhìn thấy bé mèo đen trên tay Hagiwara Kenji, đôi mắt mèo đầy lo lắng nhìn về phía nó.
“Chậc! Nhóc con cũng biết giờ về quá đấy.” Matsuda Jinpei bực tức nắm gáy xách bé mèo đen mặt đối mặt với anh, hai hàng chân mày cau có đến nỗi có thể nhíu chết một con ruồi.
Lê Anh Thơ biết bản thân mình làm sai trước nên chỉ biết im lặng chịu trận không dám hó hé. Hai chân phía sau co rụt kẹp chặc cái đuôi thon dài, đôi mắt to tròn ngập nước đầy đáng thương.
Date Wataru đi tới khoác vai cậu bạn nóng tính Matsuda Jinpei phóng khoáng cười trấn an: “Nào nào, nó chỉ là một con mèo thôi mà. Nó còn biết đường trở về là tốt lắm rồi. Mà thôi cả đám nên trở về lại kí túc xá nhanh lên coi chừng bị phát hiện giờ.”
Có vẻ Matsuda Jinpei vẫn còn cay cú vụ Lê Anh Thơ “đóng dấu” anh lắm, giờ thêm vụ này nữa là muốn bùng nổ cơn tức luôn chứ. Đưa mắt quan sát ngũ quan của Matsuda Jipei, cô cò thấy ẩn mấy vết chà đỏ chói mắt trên khuôn mặt đẹp trai nói chi là phần dưới thân thể.
Furuya Rei đứng ở một bên quan sát, miệng không quên cà khịa đứa mình ghét: “Chẳng lẽ ai kia còn ghi thù vụ nào đó a~”
“Nhìn chung tác phẩm của bé mèo cũng đẹp phết, ấn ngay chỗ nào đó luôn.”
Đôi tai Matsuda Jipei nhanh chóng tiếp thu lời Furuya Rei vừa nói, anh chuyển dời sự chú ý lên tên đầu vàng lè, miệng nghiến răng ken két biểu thị đang tức giận cực đô. Đem bé mèo đen trên tay thảy tới đứa bạn thân Hagiwara Kenji, bước chân đùng đùng như muốn dẫm nát nền đất đi đến nắm lấy cổ áo Furuya Rei tuyên chiến.
“Muốn chiến à! Muốn thì đây chiều!” Matsuda Jipei trừng đầy hung trợn vào Furuya Rei, nếu ánh mắt anh còn có thể xuyên thủng thì chắc Furuya Rei bị mấy lỗ trên người rồi.
Furuya Rei cười khẩy đầy thách thức về phía Matsuda Jipei càng khiến người nào đó càng muốn đấm vào mặt anh.
Matsuda Jipei cuộn tay thành nắm đấm, giơ nó lên tính đấm vào mặt tên đáng ghét Furuya Rei thì bị lớp trưởng Date Wataru cùng Morofushi Hiromitsu can ngăn và dục cả đám mau trở về nhanh.
Về đến kí túc xá, Hagiwara Kenji để bé mèo đen ở một bên tự chơi còn mình thì chuẩn bị ít đồ dùng để tắm cho bé mèo này. Ló đầu ra ngoài hàng lang xem xét, thấy không có ai qua lại giờ này thì anh mới dám bồng bé mèo bị cuộn tròn trong khăn đi đến nhà tắm.
Đến nơi, nhà tắm vắng vẻ bóng người, Hagiwara Kenji đem đống đồ dùng để gọn sang một bên còn mình đi pha nước ấm cho bé mèo đen. Đợi lượng nước lạnh trong chậu nhỏ vừa đủ, anh pha thêm nước nóng vào, do trời mưa nên khá lạnh do đó anh pha nước hơi nóng hơn thường lệ.
Bé mèo đen ngồi yên tĩnh trên ghế nhỏ nhìn Hagiwara Kenji làm việc, thấy nước đã pha xong thì tự giác đi đến nhảy nhẹ vào chậu nhỏ. Cả cơ thể bé mèo nổi lềnh bềnh trên mặt nước với bốn cái chân nhỏ xinh vẫy đạp cố trồi lên mặt nước. Vẫy đạp chập hồi bé mèo xoay người nằm ngửa trên mặt nước để lộ cái bụng mềm mại trôi nổi, phần dưới có chút chìm đang đung đưa theo từng nhịp gợn sóng.
Hagiwara Kenji đem ngón tay chọt chọt vào cái bụng mèo đầy thích thú mặc cho bé mèo đen dùng chân đẩy đẩy ngón tay anh tránh khỏi đó.
Bộ lông bé mèo đem thấm nước đầy ướt nhẹp khiến nó xẹp xuống không còn bồng bềnh như mọi ngày, Hagiwara Kenji đem sữa tắm vàng óng chuyên dụng cho mèo thoa đều khắp người bé mèo. Xoa xoa một hồi, đám bọt xà bông nhanh chóng bao phủ cả người bé mèo đen, anh còn thích thú nghịch phá đám bọt.
Bé mèo đen nằm trong bồn hưởng thụ dịch vụ miễn phí đến từ Hagiwara Kenji, mắt nhắm lim dim nằm trong bồn, lâu lâu xoay người phối hợp để anh tắm rửa.
Điểm trừ của dịch vụ này là nhân viên đẹp trai này cứ thích kiếm thời cơ đùa nghịch đuôi cùng mông khách hàng a~
Cứ mỗi lần Lê Anh Thơ sơ hở một tí là Hagiwara Kenji liền thò tay xuống nghịch cái đuôi dài, mặc cho cô nhiều lần đem tay anh đạp ra chỗ khác.
Đúng là đáng ghét mà!!!
Xả xong đám bọt xà bông trên người bé mèo đen, Hagiwara Kenji bế bé mèo lên khỏi chậu nước, ngó mắt vào nước trong chậu anh lắc đầu bấc đắt dĩ. Chậu nước vốn trong veo giờ trôi nổi trong nó là hàng đống chấm đen nho nhỏ, có mấy chấm còn cố bám víu vào thành bồn để bò lên nữa.
Thấy vẻ mặt của Hagiwara Kenji, Lê Anh Thơ đưa mắt nhìn vào nước trong chậu, đập vào mắt là mấy con côn trùng đen xì nổi lềnh bềnh trong chậu nước. Có con chết trôi trên bề mặt, có con đang cố bơi vào thành chậu để thoát thân. Dưới đôi mắt mèo được phóng to hơn so với con người, càng nhìn cô càng thấy phát khϊếp, đôi đồng tử mèo co lại đầy sợ sệt.
Lê Anh Thơ cứng đờ người mặc cho Hagiwara Kenji đem cô đặt dưới vòi sen, đợi khi nước vòi xịt vào người cô mới chàng tỉnh, nhìn dòng nước cuốn trôi đám bọt xà bông cô còn loáng thoáng nhìn thấy mấy xác côn trùng chết nữa.
Đôi mắt mèo của Lê Anh Thơ bắt đầu ngấn lệ thầm cầu mong chuyện này mau chóng trôi qua.
Hagiwara Kenji thấy vẻ mặt sắp muốn khóc của bé mèo đen, anh nhíu mày thắc mắc, nhẹ giọng trấn an: “Sao vậy? Không thoải mái à? Chờ chút sắp xong rồi.”
Đem đám bọt xà bông xả hết sạch, Hagiwara Kenji tính đi lấy cái khăn lại để lau khô người bé mèo thì bị một trận nước bắn tung téo vào người anh do bé mèo đen lắc người.
Hagiwara Kenji dùng khăn lau khô ráo cẩn thận lau những giọt nước trên người bé mèo đen, anh xoa xoa khắp người bé mèo đen cho đến khi xác định bộ lông trên người bé mèo không còn ướt nừa thì mới dừng lại.
Lau khô người bé mèo đen xong, Hagiwara Kenji đem nó để một nơi khô ráo rồi quay người xử lý chậu nước bẩn kia. Đống côn trùng cũng theo đó bị cuốn trôi xuống cống nhưng vẫn khiến Lê Anh Thơ run người. Thu dọn đồ đạt trong nhà tắm xong, anh đem bé mèo đen đang được cuộn tròn che dấu dưới khăn bông trở về lại phòng mình.