Ngày hôm sau, Lê Anh Thơ chán nản đi dạo vòng quanh trường, vì lý do chỗ máy thường dùng bị người ta lắp camera mất rồi, đi dạo chơi một hồi cô đi vào một khu nào đó trong mấy tòa trong trường.
“Phằng”
[Hể? Hình như là tiếng súng thì phải?] Lê Anh Thơ nghiêng đầu cố lắng nghe kĩ.
Đúng vậy, nơi này là trường cảnh sát, khẳng định sẽ có khu chuyên dùng để huấn luyện dùng súng. Lê Anh Thơ trước nay chưa bao giờ nhìn thấy súng cả nên có chút tò mò.
Bé mèo đen nhanh chân chạy tới khu huấn luyện súng nhờ vào âm thanh. Tìm được khu huấn luyện súng nhờ, lặng lẽ ló đầu ra thăm dò, ngó vào trong liền thấy một loạt nam học viên ăn mặc đồng phục chỉnh tề đang ngắm bắn bia để tập luyện.
[Oa, thật ngầu quá đi!] Hai mắt Lê Anh Thơ sáng lên nhìn mấy học viên nam đang nghiêm túc nhắm bắn. Đúng là con trai đẹp nhất khi họ tập trung làm việc là không sai a~
Lê Anh Thơ muốn đυ.ng chạm vào súng thật a. Đáng tiếc hồi ở kiếp trước vẫn là con người cô không có khả năng chạm vào súng, hiện tại trở thành mèo như vậy không chừng là sẽ được. Mà thôi ngắm trai trước cho đã con mắt ~
[Từ từ! Sao mà mình lại có thể nhìn thấy quỹ đạo bay của viên đạn!] Lê Anh Thơ kinh ngạc trước phát hiện của mình, đôi mắt mở to hết cỡ để quan sát lại một làn nữa.
Rõ ràng viên đạn bắn ra được di chuyển ở vận tốc cực nhanh, nhưng giờ phút này ở trong mắt Lê Anh Thơ lại thật giống như bị thả chậm tốc độ hệt trên màn ảnh phim.
Đây là đến từ thị lực cường đại của loài mèo! Nhưng theo lý thuyết mắt mèo đều bị cận thị cùng bệnh mù màu mà thị lực mèo của Lê Anh Thơ lại vô cùng lợi hại, đồ vật ở nơi xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí so với hồi còn là con người còn có thể xem đến xa hơn nữa.
Màu sắc đồ vật trong tầm nhìn hết thảy đều bình thường, ngay cả mấy con mèo bình thường không có cách nào phân biệt màu đỏ mà bản thân Lê Anh Thơ lại có thể. Cho nên, hẳn là do linh hồn con người nhập vào thân thể mèo mà phát sinh ra biến dị. Giống như vị giác của cô hiện tại, nó còn có thể được xem là vị giác dành cho các chuyên gia ẩm thực, làm gia tăng thêm cơ hội sinh tồn của cô a.
“Hể? Nhóc thật đúng là nơi nào cũng có thể chạy lung tung.” Quen thuộc âm thanh vang bên tai.
Bé mèo con nghiêng đầu nhìn lại, một cái đầu tóc xoăn của thanh niên cao lớn nào đó đi ra từ đằng sau bồn cây.
[Hể? Matsuda Jinpei?] Lê Anh Thơ tròn mắt nhìn đầy ngạc nhiên.
Vừa nãy bị sân tập bắn phía trước hoàn toàn bị hấp dẫn chú ý, cũng chưa chú ý tới cách đó không xa phía sau bồn cây có người a.
Lê Anh Thơ quay đầu tính toán làm bộ không quen biết mà nhanh chóng chạy trốn khỏi đây. Chính là giây tiếp theo chưa kịp chạy được bước nào thì cô bị nắm gáy xách lên giữa không trung.
“Còn dám chạy đến sân huấn luyện tập bắn, tiếng súng lớn như vậy cũng không sợ hãi, lá gan thật sự không nhỏ a.” Matsuda Jinpei hơi nhướng mày nhìn bé mèo đen trên tay đang cố cuộn tròn cơ thể mình.
Lê Anh Thơ cực độ không thích tư thế kiểu này, cô há mình chuẩn bị kêu lên một tiếng ý bảo Matsuda Jinpei thả cô xuống thì bị bịt miệng nhanh chóng.
“Nhiều người như vậy, coi chừng bị mọi người phát hiện.” Matsuda Jinpei có chút khẩn trương mà ngẩng đầu nhìn, cũng may tạm thời không có ai chú ý đến góc này.
Lê Anh Thơ lúc này mới thấy rõ nguyên lai Matsuda Jinpei vẫn luôn ngồi dựa ở ven tường, khó trách một cái vóc dáng cao lớn như vậy mới có thể bị hoàn toàn che chắn đi.
Đầu tóc xoăn Matsuda Jinpei cả người sạch sẽ, ánh sáng từ sàn còn có rất nhiều linh kiện vụn vặt màu đen óng, đây là làm cái gì?
Thấy bé mèo đen thất thần ngó nhìn khắp nơi, Matsuda Jinpei dứt khoát tháo mũ cảnh sát trên đầu xuống, đem cái mũ hướng tới bé mèo đen cùng màu với cái mũ mà đem nó che đậy lại.
“Tạm thời ở chỗ này một chút đi, chờ lát nữa tan học ta liền mang nhóc trở về.” Matsuda Jinpei đem giản dị l*иg nhốt mèo đặt ở bên cạnh: “Địa phương nguy hiểm như vậycũng dám chạy tới, chạy đi chơi lung tung cũng phải có chừng mừng chứ nhóc.”
Màu đen của bóng tối dần che khuất mọi tầm nhìn, hình như bị cái mũ cảnh sát to rộng nhốt lại ở trên mặt đất? Tuy rằng năng lực coi đêm ở loài mèo có thể giúp Lê Anh Thơ thấy rõ bên trong mũ, bị nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy thật sự không dễ chịu chút nào, có chút bị cái gì đó đè nén.
[Thả tôi ra mau lên tên đầu xoăn Matsuda Jinpei đáng ghét!]
Bé mèo đen vươn móng vuốt ra hòng ý đồ nâng lên cái mũ, thành công tạo ra một khe hở đủ lớn, cái đầu mèo nỗ lực mà dò ra đường thoát khỏi mũ từ khe ánh sáng.
Liếc mắt một cái, phát hiện đầu xoăn Matsuda Jinpei giống như cũng không có chú ý đến nơi này mà đang chú tâm vào đống linh kiện trước mặt.
Lê Anh Thơ lén lút xe dịch ra ngoài.
“Bắt được nha!” Matsuda Jinpei đầu cũng chưa quay lại, vươn tay đưa ra liền đem cái mũ của mình một lần nữa chụp lại ở trên người bé mèo đen.
[Đáng giận!] Nghiến răng ken két đầy oán hận Matsuda Jinpei mà chẳng thể làm gì.
Lê Anh Thơ lại kiên nhẫn chờ đợi vài phút, nghe bên ngoài động tĩnh vẫn luôn không ngừng, liền tiếp tục hành động. Bất quá lúc này cô không có lựa chọn trực tiếp đi ra ngoài, mà là từng bước một bước nhỏ đem bên ngoài mũ dịch đi xa một chút.
Như vậy cách một khoảng cách, Lê Anh Thơ xốc lên mũ bỏ chạy, xem Matsuda Jinpei làm thế nào bắt cô lại.
Tin chắc mười phần bé mèo đen hoàn toàn không biết đầu xoăn Matsuda Jinpei đã hoàn thành xong công việc trên tay, anh chính là một tay chống đầu, mắt đầy hứng thú mà nhìn bé mèo đen đang ra sức nỗ lực di chuyển từng bước nhỏ.
Matsuda Jinpei nổi lên ý trêu đùa, đưa tay dè lại vành nón.
[Cái quái gì trời? Sao không thể dịch chuyển nữa vậy nè?] Bé mèo đen mặt đầy hoang mang, cố thử dịch chuyển cái mũ lại phát hiện cái mũ chẳng thể dịch đi đâu được.
Sau đó giây tiếp theo, cái mũ liền bị kéo trở về lại chỗ cũ.
[Hứ! Không cần so đo với Matsuda Jinpei thời trẻ trâu này làm chi cho mệt!] Lê Anh Thơ oán hờn chửi thầm tên đang trêu chọc mình, cố tự thuyết phục bản thân là người trưởng thành nên đừng chấp nhặc chuyện này chi.
“Jinpei-san, vì cái gì cậu còn ngồi ở đây?” Hagiwara Kenji đi đến gần chỗ thằng bạn thân đang ngồi.
“Hagi, xem cái này nè.” Matsuda Jinpei giơ tay vén cái mũ của mình hé lộ chút ít, bên trong cái mũ là nhúm lông đen lộ ra.
Hagiwara Kenji dời tầm mắt chuyển sự chú ý vào thú bên trong mũ, đôi mắt trợn tròn: “Mèo con như thế nào sẽ chạy đến sân tập bắn?”
“Cho nên giống như cậu nói, nó thích chạy lung tung.” Matsuda Jinpei nhết mép cười đầy ẩn ý.
Nhìn đến những người khác đang lục đυ.c giải tán sau giờ tập luyện, Matsuda Jinpei lại đem mũ che lại như lúc ban đầu.
“Làm sao vậy?” Thấy hai người ở chỗ này không nhúc nhích, Morofushi Hiromitsu cùng Furuya Rei đi đến.
Hagiwara Kenji hạ giọng thật nhỏ nói với bọn họ: “Mèo con, nó chạy vào đây.”
Hai người nhìn về phía dưới bàn tay Matsuda Jinpei, phía cưới cái mũ động đậy một chút như khẳng định bên dưới có bé mèo đen nhà họ đang nhốt ở bên dưới.
Morofushi Hiromitsu: “Lại nói tiếp, tớ vài lần có bắt gặp nó trong toà phòng thư viện.”
“Cái gì?” Cả ba người kinh ngạc trước lời nói của Morofushi Hiromitsu.
“Cái kia, ngày hôm qua tớ ở phố buôn bán gần đó cũng bắt gặp một bé mèo đen như thế.” Furuya Rei bổ sung thêm: “Tuy rằng không thể xác định có phải hay không cùng là một, nhưng nó cùng với bé mèo này lớn lên giống nhau như đúc.”
“!!!” Ba cặp mắt mở to trừng vào bé mèo đen bên dưới mũ.
Cả ba cùng chung suy nghĩ: [Thật có thể chạy bộ ra xa đến thế ư!]
Bốn đôi mắt đồng thời nhìn về phía bé mèo đen nhốt bên dưới cái mũ đang cố dãy dụa trốn thoát.
Lê Anh Thơ căm tức nghĩ [Vì cái gì còn không chịu để tui ra ngoài! Tính nhốt tui ở đây luôn hả?]
ĐÁNG GIẬN MATSUDA JINPEI ANH CHẾT VỚI TUI!!!
Hồi lâu bị nhốt bên dưới cái mũ chết tiệt, Lê Anh Thơ cuối cùng được Hagiwara Kenji bế trên tay nhưng vẫn bị cái mũ chụp trên người để che dấu. Tiếng bước chân học viên ở sân tập ngày một ít đi dần, nằm trên tay anh hưởng thụ cái vuốt ve thoải mái trên đường trở về kí túc xá.
Về đến phòng, Hagiwara Kenji đem bé mèo đen trên tay đặt trên giường mình nhẹ giọng trách mắng: “Bé con sao thích đi lung tung vậy chứ? Coi chừng mai mốt bị lạc bây giờ a.”
Lê Anh Thơ còn chút bực bội ngột ngạc từ sau khi thoát khỏi cái mũ đó, mặt đăm đăm nhìn vào mặt Hagiwara Kenji mà giận hờn không thèm để ý anh, cô ngoảnh mặt đi nhìn chỗ khác. Vừa vặn Morofushi Hiromitsu ở bên ngoài đem tới phần ăn trưa cho cô, cánh cửa mở ra một cái là mùi đồ ăn nhạt nhẽo bay đến mũi cô khiến cô càng chán nản hơn.
Đảo mắt nhìn xung quanh, Lê Anh Thơ lết xác đến ăn chén đồ ăn Morofushi Hiromitsu đem tới. Cô vừa ăn vừa suy tính xem nên trả đũa Matsuda Jinpei như thế nào cho xứng, chợt nhớ đến trong phòng anh có cái lọ mực bơm dành cho bút lông dầu để trên bàn. Nụ cười cô dần trở nên đen tối, nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn, Lê Anh Thơ chạy lẹ đến phòng Matsuda Jinpei.
Đứng trước cửa phòng ai đó, Lê Anh Thơ nhảy phốc lên mở cửa theo thói quen, cách cửa cạch mở một cái là cô chui đầu liền vào trong phòng ngó.
Bên trong phòng, Matsuda Jinpei vẫn còn đang loay hoay với đám linh kiện trên bàn, chợt cánh cửa bị mở ra khiến anh nghi ngờ. Lấp ló ở cửa là cái đầu đầy lông màu đen thò vào trong quan sát như đang đề phòng ai đó khiến anh không thể nào mà nhịn được cười. Rời khỏi ghế ngồi, anh đi đến cánh cửa phòng, khom người cuối xuống bế bé mèo lên trêu chọc.
“Nhớ anh mày hay sao mà lén la lén lút vào phòng anh đây thế.” Matsuda Jinpei giả bộ chất vấn kẻ đột nhập trái phép trên tay.
Lê Anh Thơ cựa quậy thoát khỏi tay Matsuda Jinpei, cô nhảy lên giường anh nằm hiên ngang không thèm để anh vào mắt, dù vậy cô vẫn hé mắt để ý mọi hành động của anh.
Matsuda Jinpei thấy bé mèo đen tự nhiên chiếm giường anh nằm mà không nói gì mà đi đến ngồi vào ghế tiếp tục công việc dang dở. Có vẻ như bé mèo đen cảm thấy chờ quá lâu nên đã tự mình nhảy lên bàn làm việc, cắn nhẹ ống tay áo cố kéo anh về giường nằm.
“Xem ra mày muốn tao lên giường ngủ đúng không? Vậy thì chờ một chút, tao sắp làm xong công việc rồi.” Matsuda Jinpei xoa đầu trấn an bé mèo đen, anh vội hoàn thành công việc trên tay cho thật nhanh rồi lên giường nằm ngủ cùng bé mèo.
Lê Anh Thơ đợi cho Matsuda Jinpei chìm vào giấc ngủ hẳn rồi mới ra tay hành động, nhảy lên cái bàn đem lọ mực lăn đên gần mép bàn. Khẩy khẩy mở cái lọ mực đó ra, màu đen ngòm của mực đập vào mắt mèo, cô nhẹ nhàng nhúm một bên chân vào lọ mực đó. Nhấc cái chân ra khỏi đó, cô nhảy cà thọt đến chỗ Matsuda Jinpei nằm ngủ.
Nở nụ cười thật nham hiểm rộng đến tận mang tai, Lê Anh Thơ đem cái chân dính đầy mực bắt đầu đóng dấu lên mặt Matsuda Jinpei, hai cái bên mỗi má cùng một cái trên giữa trán. Thấy chưa đủ, cô in dấu chân lên mỗi bên mắt anh luôn, giờ nhìn anh chả khác gấu trúc với bộ lông đốm đặc biệt nha.
Mà công nhận tụi con trai thích cởi trần khi đi ngủ thật đó nha, ngoại trừ Morofushi Hiromitsu chỉnh chu mạc áo ngủ đàng hoàng ra thì Furuya Rei cùng Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji thích cởi trần đi ngủ thế không biết. Mặc kệ vụ đó đi, nói chung tính đó cũng tốt để cô “hành sự” mà heheheh…
Quay trở lại nơi để lọ mực, Lê Anh Thơ tiếp tục nhúng chân vào đó lần nữa, nhảy lẹ đến chỗ “tấm thân ngọc ngà” phơi bày trước mắt, cô vừa in dấu chân vào người anh vừa sờ mó chút cho đỡ thèm. Cơ ngực ngày càng săn chắc nha, sờ vào càng đã tay đến nỗi muốn nghiền luôn chứ, à quên nên đóng dấu đánh chủ quyền lên đây mới được a~
Nên bắt đầu đóng dấu chỗ nào trước đây ta, hay là đóng dấu trước hai đầu ti nhỏ này trước đi xem sao. Ngắm thành quả quả phơi bày trước mặt đầy thỏa mãn, Lê Anh Thơ khẽ nuốt nước bọt trước cảnh tượng đầy mĩ miều ma mị hấp dẫn. Cái cơ thể rắn chắc vốn đầy gợi cảm giờ thêm hai cái ấn đệm mèo trên hai đầu ti càng khiến nhiều người bị cám dỗ phạm tội quá đi.
Yểu điệu đi đến dụi cả người vào cơ thể Matsuda Jinpei nũng nịu khoái chí, có nên “tặng” anh ấy mỗi núi cơ bụng một cái ấn mèo dễ thương không nà. Nên thử xem coi, thế là Lê Anh Thơ tiếp tục công cuộc “tân trang” cho cái cơ thể đầy nam tính của Matsuda Jinpei.
[Thật là một cảnh đẹp!] Híp mắt tận hưởng vẻ đẹp “bad boy” của Matsuda Jinpei cho đã con mắt rồi mới rời đi trước khi ai kia tỉnh lại.
[Mà hôm nay có nên lên lớp chung với F5 không đây ta~] Lê Anh Thơ vừa đi vừa vui vẻ nghĩ trò phá phách kế tiếp [Thôi kệ đi, làm gì có ai chấp nhặc với một bé mèo xinh đẹp như mình nên cứ thoải mái đi a~]
Lon ton đi đến phòng học của nhóm F5, Lê Anh Thơ vô đó trốn trong góc nằm chờ giờ vào lớp chiều nay của mấy anh. Chỗ cô núp là học bàn bên dưới bàn giáo viên, nằm trong đây đúng là thoải mái khỏi bị ai phát hiện a.
Tiếng chuông trường vang lên, học viên lục đυ.c đi vào lớp, tiếng bước chân có phần hơi vội vã cùng tiếng kéo ghế lần lượt vang lên. Học viên lúc mới vào còn ồn ào đôi chút, Lê Anh Thơ vểnh tai lắng nghe kĩ còn có thể nghe thấy giọng của từng người trong nhóm F5, ồn ào không lâu thì giáo viên đi vào khiến cả lớp im ngay tức khắc.
Thầy Onizaka dậm chân bước vào lớp, đứng sừng sững đầy hung dữ nhìn xuống lớp, đập xuống bàn thật mạnh giọng ồm ồm quát: “MATSUDA JINPEI! CẬU ĐỨNG LÊN CHO TÔI!”
Giọng thầy Onizaka vang dội đến mức bản thân Lê Anh Thơ nằm dưới gầm bàn còn cảm thấy rung trấn cứ như có động đất. Cả người cô phải dùng móng vuốt bám chặc vào bàn mới không bị va đập, lỗ tai ong ong như muốn ù đi sau khi nghe giọng của thầy Onizaka.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, thầy Onizaka lại tiếp tục sổ một tràng: “MATSUDA JINPEI, CẬU MAU GIẢI THÍCH CHO TÔI VỤ CÁI XE TÔI GIAO CHO CẬU LÚC TRƯỚC CHO TÔI VÀ CÁI BẢN MẶT LEM LUỐT ĐÓ LÀ SAO.”
À thì ra Matsuda Jinpei còn chưa “thưởng thức” tác phẩm nghệ thuật của Lê Anh Thơ a~
Matsuda Jinpei chột dạ đứng lên, mắt láo lia nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ, miệng méo xệ cố nói gì đó nhưng rặng mãi không ra chữ mặc cho thầy Onizaka đang ngày tức giận đến đỏ cả mặt. Cuối cùng anh đành phải nói hết mọi chuyện hôm đó ra, thầy Onizaka càng nghe càng tưc giận hơn nữa, bên đó tức đến nỗi Lê Anh Thơ còn cảm thấy cái bàn dường như sắp bị bóp nát đến nơi.
Thầy Onizaka thở phì phò hổn hển, mắt trừng đỏ ngầu nhìn về phía đứa học trò quậy phá, rang nghiến ken két đầy đinh tai nhức óc, hai tay vẫn báu chặt đến muốn nát thành bàn, giọng cố đè nén: “Cuối giờ mấy cậu đến gặp riêng tôi.”
Để lại một câu đầy nguy hiểm, thầy Onizaka quay đầu bắt đầu bài giảng của mình, giọng thầy đều đều có lúc nhấn mạnh một số chỗ cần lưu ý. Nhân lúc thầy không để ý, một bé mèo đen lấp ló thò đầu ra quan sát, thấy không ai để ý nó liền nhảy khỏi học bàn giáo viên. Bé mèo đen nằm sấp mon men đi dưới mấy chân bàn đến chỗ bàn ai kia.
Ngồi bên dưới ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt đẹp trai của Matsuda Jinpei vẫn giữ nguyên mấy dấu chân mèo mà không hề biết mặc cho bạn cùng lớp cứ lâu lâu là liếc nhìn anh.
[Hehehehe…xem đợt này anh làm gì được tui nà ~] Lê Anh Thơ tinh nghịch cười, cái đầu lông nhỏ xinh dụi vào chân Matsuda Jinpei khiến anh ta giật thót cả người đến nỗi phải lén đưa mắt nhìn.
Matsuda Jinpei cảm thấy dưới chân mình có thứ gì cạ cạ vào chân, không biết cái gì đυ.ng chạm vào chân mình nên anh quyết định tìm hiểu xem sao. Mới vừa đưa mắt xuống nhìn liền thấy bóng dáng bé mèo đen đang cọ chân mình khiến anh xanh cả mặt.
Thấy đạt được mục đích, Lê Anh Thơ nhanh chân trèo lên ống quần Matsuda Jinpei đu bám, miệng cười đắc thắng nằm trên đùi anh hưởng thụ. Lâu lâu còn cọ cọ vào cơ bụng tám múi hay dùng móng vuốt khẩy mấy cái khuy áo, trêu ghẹo đến nỗi anh căn cứng cả người. Tức mình quá, Matsuda Jinpei dùng tay không đem con mèo đen thảy vào học bàn tạm thời để nhốt nó.
Mấy người trong nhóm cảm thấy hành động khác lạ của Matsuda Jinpei nên thắc mắc, Furuya Rei đứng ra chọt vào vai Matsuda Jinpei ra hiệu: “Có chuyện gì sao?”
Mặt Matsuda Jinpei khó tả dùng khẩu hình miệng truyền đạt: “Mèo con đang ở đây!”
“HỂ?” Cả đám mở to miệng đầy ngỡ ngàng.
Lê Anh Thơ bực mình vì bị Matsuda Jinpei giam giữ trong học bàn nhỏ này, cô nhân lúc anh bị thầy Onizaka gọi lên hỏi đã trốn khỏi đó. Nhanh lẹ bám vào eo Matsuda Jinpei rồi luồn lách ra sau lưng anh, bám trên lưng anh ngó ra sau quan sát vẻ mặt của mấy người trong nhóm.
Từ đầu giờ đến giờ Matsuda Jinpei luôn bị thầy Onizaka ghim, ông ấy cứ trừng mắt nhìn anh suốt cả buổi, lúc mặt anh biến sắc đã khiến ông chú ý nên đã gọi tên Matsuda Jinpei đứng lên hỏi.
Lúc bị thầy Onizaka gọi tên, Matsuda Jinpei giật bắn cả mình, vội vàng đứng dậy đến mức quên ngăn cản bé mèo nằm trong học bàn. Nó nhân lúc anh lơ là mà chui khỏi bàn, đã vậy còn leo bám ra sau lưng anh nằm phè phởn mà không biết lòng anh đang lo sốt vó.
Từ lúc bé mèo đen đeo bám sau lưng Matsuda Jinpei, mấy người trong nhóm liền sợ xanh cả mặt, đã vậy bé mèo còn hướng bọn họ vẫy chào. Cái may là bàn bọn họ ngồi là gần cuối nên không ai để ý đến sự hiện diện của phần tử mới này.
Đợi Matsuda Jinpei ngồi xuống, bé mèo đen liền nhảy tọt lên bàn của Furuya Rei ở đằng sau, nó nhanh chân chạy xuống nằm trên đùi anh nằm ngủ. Anh tính đem bé mèo đen để vào học bàn che chắn như Matsuda Jinpei nhưng thất bại, nó mở to mắt ra trừng anh đầy giận dữ, móng vuốt bấu chặc vào ống quần không buông, hết cách anh đành nhượng bộ để nó trên đùi.
Lê Anh Thơ thấy Furuya Rei không còn muốn đem cô nhốt vào học bàn nữa liền nổi lên ý xấu, dồn tí sức mạnh vào móng vuốt, cô khẽ khuề vào một khuy áo của Furuya Rei. Không ngờ cái khuy đó rớt luôn chứ, thành ra cảnh đẹp cứ ẩn hiện dưới lớp áo thông qua chỗ bị đứt khuy áo làm cô chảy nhỏ dãi.
[Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ a~]
[Giờ mà sơ múi Rei lúc này không biết vẻ mặt anh ra làm sao đây a~]
[Có khi phải thử mới biết được chứ a~]
Lê Anh Thơ nhân lúc Furuya Rei không để ý, cô luồn cái chân mèo vào vuốt ve cơ bụng anh. Ngay lúc cảm nhận đệm mèo chạm vào người, Furuya Rei khẽ rùng mình, liếc xuống nhìn thì thấy bé mèo đen đang “chơi đùa” ngay chỗ áo bị mất khuy. Nó cứ dùng cái đệm cùng móng vuốt nhỏ quẹt vào cơ bụng làm anh thấy nhột nhột, cố gồng mình giữ vững tinh thần anh dời sự chú ý sang bài giảng nhưng không được. Cái cảm giác lông tơ loài mèo quẹt nhẹ vào cơ bụng khiến anh không thể nào không để ý, cố gắng chịu đựng cái cảm giác đó đến khi tan lớp mới thở phào.
Chuông vừa vang lên, Furuya Rei nhanh tay đem bé mèo đang mả chơi đùa bỏ vào cặp rồi chuồn lẹ ra khỏi lớp, theo sau anh là nhóm bạn thân cũng nhanh chân chạy theo sau. Đến một nơi khá vắng vẻ, cả bọn mới giám để bé mèo đen ra ngoài, tính quát nó một trận nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội của nó mà mủi lòng đành xách em trở lại kí túc xá.
À quên, sau khi trở về lại kí túc xá, Matsuda Jinpei được “thưởng thức” tác phẩm từ bé mèo đen, tức sôi cả máu tính xách bé mèo đen lên hỏi tội nhưng bị tiếng cười của lũ bạn làm anh chuyển mục tiêu sang đám đó, nắm đấm vung lên và cuộc chiến đầy hỗn loạn bắt đầu.