Dù thần tượng chỉ là người trên trang giấy, với tư cách là một người hâm mộ, y có thể xưng lão công lão bà, nhưng khi y thực sự mang thân phận này, Kiều Hàm chỉ có thể nghĩ: Ta làm sao dám? Ta xứng sao? CMN, ta còn là nam nhân đó, nam thần nhà ta phải sánh đôi với tiên tử đẹp nhất thiên hạ mới đúng!
Tầng thân phận khiến Kiều Hàm đứng ngồi không yên này cần phải loại bỏ, nhưng y cũng nhất định phải ở lại Thanh Vân Tông, ở lại bên cạnh nam chính. Bởi vì, kỳ thật là tầng thân phận này cũng không hữu dụng bằng tình huynh đệ nha.
Ví dụ như điểm mấu chốt nhất của cốt truyện là một lần mạo hiểm trong bí cảnh, chỉ có đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông mới có tư cách cạnh tranh tiến vào bí cảnh đó, nhưng nếu chỉ là đạo lữ, bản thân lại không có thực lực thì vốn chẳng có cơ hội nào cả. Trong nguyên văn, ban đầu, nguyên thân đúng là ở lại Thanh Vân Tông, không đi cùng.
Và sau đó, khi Tiêu Cửu Từ bị trục xuất khỏi Thanh Vân Tông, nếu có tầng quan hệ là sư đệ này thì ở Thanh Vân Tông sẽ có tiếng nói hơn so với thân phận là đạo lữ, mặc dù Kiều Hàm không biết mình có thể giãy giụa được bao lâu, nhưng y muốn dùng hết khả năng để chuẩn bị.
Cho nên Kiều Hàm nhất định phải gia nhập Thanh Vân Tông, dựa vào thân phận sư huynh đệ này mà từng bước xoay chuyển cốt truyện.
Còn Tiêu Cửu Từ, ngoại trừ lúc đầu bị giật mình, về sau hắn chỉ lẳng lặng nghe y giải thích.
Trong lời giải thích của Kiều Hàm, bởi vì mình mang thân phận truyền nhân La Yên Huyền Thể, từ nhỏ đã bị xác định phải kết thông gia với một đệ tử thiên tài của đại tông môn, cho nên y giống như một món hàng bị đưa đi đưa tới, căn bản là không một ai quan tâm liệu y có muốn hay không.
Kiều Hàm đã cố gắng hết sức để thể hiện ra mình là một bông hoa trắng ngây thơ đáng thương, chỉ thiếu việc nhỏ hai giọt nước mắt để tô đậm thêm bầu không khí.
Kiều Hàn nói: “Vốn là ta đã cam chịu số phận, nhưng sau khi đến đây, mới phát hiện Tiêu công tử quả nhiên phẩm chất cao quý danh xứng với thực, không trách từ nhỏ ta đã sùng bái ngươi như vậy.”
“Sùng bái ta?” Tiêu Cửu Từ kinh ngạc
Kiều Hàm không thèm để tâm đến vấn đề riêng tư của mình, ngầm bày tỏ với thần tượng, điên cuồng gật đầu: “Người cùng thế hệ ở khắp nơi trong Tu Chân giới đều sùng bái ngươi, ta là một trong số đó cũng chẳng có gì lạ.”
Tiêu Cửu Từ nhìn chằm chằm Kiều Hàn một chút, thật ra những lời khách sáo kiểu này hắn thường được nghe, chỉ là không nghĩ tới người lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn hắn không mấy thiện cảm lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng mà… Quả thực trong lúc giằng co với Vạn Nhận Tông, người này đã từng khen ngợi hắn, vốn cho rằng chỉ là thuận miệng mà thôi.
“Bởi vì nghĩ ta có thể thương lượng, cho nên dự định không nhận mệnh?” Tiêu Cửu Từ tổng kết rồi nói.
Kiều Hàm gật đầu nói: “Với lại, ta cũng nhìn ra, ngươi vốn không quan tâm đến La Yên Huyền Thể.”
Tiêu Cửu Từ cười nhạt: “Sao ngươi biết?”
“Đương nhiên, nếu là để ý, tại sao chúng ta lại còn chia phòng ngủ.” Kiều Hàm đúng lý hợp tình nói.
Trong nguyên văn, nguyên thân nhiều lần thử mời gọi Tiêu Cửu Từ song tu, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Trong đó có một lần buồn cười nhất là khi nguyên thân vừa mới tới đây không bao lâu thì liền nói là giường ngủ trong phòng mình không tốt, kỳ thực chính là ám chỉ muốn cùng phòng để song tu, chỉ là nam chính có thuộc tính trai thẳng nhất thời không phản ứng kịp, còn tưởng rằng y thật sự muốn đổi giường, kết quả là nam chính cho nguyên thân một cái giường mới luôn, làm cho nguyên thân tức giận đến mấy ngày không ra khỏi cửa.
Dĩ nhiên về sau càng có nhiều ám chỉ hơn, mà nam chính cũng đã phản ứng lại, chỉ là cảm thấy chưa chính thức bái đường, làm như vậy sẽ không hợp quy củ, nên đều tránh đi. Thử hỏi một người thật sự ham muốn La Yên Huyền Thể thì làm sao có thể không chút động lòng rồi ôm ấp yêu thương chứ.
Kiều Hàm cũng không suy đoán xem rốt cuộc nam chính đại nhân có thể chấp nhận nam nhân hay không, dù sao thế giới tu chân mà, song tu nếu không phải là này này kia kia, thì cũng là bạn tri kỷ, chỉ là khó khăn lớn hơn một chút mà thôi.
Quả nhiên, bên này Kiều Hàm vừa nói xong, trên mặt của Tiêu Cửu Từ đã hiện lên một trận xấu hổ. Cũng thản nhiên nói: “Đúng là ta không để ý”.
Kiều Hàm không ngừng cố gắng nói: “Hơn nữa ta cảm thấy dựa vào song tu để thăng cấp tu vi cũng không ổn định, dựa vào chính mình vẫn tốt hơn.”
Đây thật ra là quan niệm của nam chính, Kiều Hàm thẳng thắn nói, để cho nam chính cảm thấy y cũng là bằng hữu tri kỷ của hắn, rút ngắn khoảng cách.
Quả nhiên y vừa nói như vậy, ánh mắt của Tiêu Cửu Từ sáng lên một chút.
“Ngươi xem, hai chúng ta thật ra đều không thích nam nhân, đối với song tu cũng không hứng thú, không bằng giải trừ hôn khế, cho nhau tự do, tránh cho khi ở chung trở nên xấu hổ. Ngươi nghĩ thế nào? ”
Kiều Hàm nắm chắc thắng lợi ở trong tay, khóe môi cười nhếch lên, làn da trắng nõn lộ ra chút hồng phấn như một tiểu thiếu gia được nuông chiều, phía bên phải chóp mũi còn có một nốt ruồi nho nhỏ, nhu thuận lại hoạt bát, đôi mắt như ngọc lưu ly màu hổ phách sáng lấp lánh, toát ra một cỗ năng lượng phấn chấn mạnh mẽ.
Đó là sự phản nghịch và phấn khích khi chống lại quy củ, như một bông hoa nở rộ, nếu không đáp lại lời đề nghị của y thì sẽ lập tức héo đi, khiến người ta không đành lòng đả kích sự tích cực này.
Ánh mắt của Tiêu Cửu Từ lóe lên, rốt cục dưới ánh mắt mong chờ của Kiều Hàm gật đầu một cái.
Ánh sáng trên mặt Kiều Hàm ngay lập tức tràn ra, giống như vừa làm một chuyện lớn có thể thay đổi thế giới vậy.
Kỳ thật với Tiêu Cửu Từ mà nói, thật sự không sao cả, nếu là yêu cầu của đối phương, vậy hắn cũng nguyện ý phối hợp, có lẽ sâu trong nội tâm hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn Kiều Hàm cao hứng, Tiêu Cửu Từ đành phải nhắc nhở: “Kiều công tử, tuy rằng chúng ta đã quyết định giải trừ hôn ước nhưng ngươi nên biết hôn khế không dễ giải trừ như vậy.”
Hôn khế là một loại pháp thuật khế ước, sau khi kí kết hôn khế, công hiệu và trói buộc cũng rất nhiều, phiền phức nhất chính là để giải trừ thì yêu cầu hai người đều phải có tu vi trên Kim Đan kỳ, mới có thể tránh được thương tổn.
Nếu hôn khế bị cưỡng ép giải trừ, người có tu vi thấp hơn sẽ bị phản phệ.
Trong nguyên văn, sau khi linh căn Kim Đan kỳ của nam chính bị hủy hoại, tương đương với việc trở lại làm phàm nhân, bởi vậy khi nguyên thân ép buộc muốn giải trừ khế ước, nam chính lại là người bị phản phệ, đối với hắn mà nói thật là đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
“Lấy Kim Đan kỳ làm hạn định, chờ ta đạt đến, chúng ta sẽ chính thức giải trừ hôn khế.” Kiều Hàm đã sớm nghĩ tới, dù sao hệ thống cũng có điều kiện giới hạn, không có khả năng cho y ngay tức khắc giải trừ, vừa hay.
Tiêu Cửu Từ trái lại không hoài nghi tốc độ tu luyện của Kiều Hàm, hoặc là nói hắn không để ý, chỉ gật đầu một cái, xem như đồng ý.
“Nếu ngươi không ngại, ta gọi ngươi một tiếng Tiêu đại ca, ngươi gọi ta Kiều Hàm là được rồi, rất nhanh, ta có thể gọi ngươi là Đại sư huynh.”
Nhìn dáng vẻ quen thuộc và sảng khoái của Kiều Hàm, hoàn toàn như đã biến thành một người khác, lẽ nào thật sự là vì trước kia bị ép cam chịu số phận, hiện tại đã phá l*иg, nên mới phóng thích ra thiên tính?