Cho nên Tiêu Cửu Từ mới đột nhiên rẽ vào phòng của Kiều Hàm, muốn xem thử phản ứng của y, dù sao nếu thật sự có vấn đề, phòng của y có thể sẽ để lại dấu vết nhất định.
Chỉ là chưa tìm thấy dấu vết thì đối phương lại đi đến phòng của hắn.
Cho dù Tiêu Cửu Từ nghĩ đến tình huống xấu nhất, cũng chính là Kiều Hàm bị đoạt xá, giật mình nhận ra hành động hoài nghi của hắn, định trốn vào phòng phục kích hắn. Lúc Kiều Hàm vừa mới vào cửa, thật ra Tiêu Cửu Từ đã chuẩn bị triệu hoán Băng Phách kiếm.
Nhưng Kiều Hàm lại không chút phòng bị liền đứng ở trong phòng của hắn.
Có lẽ là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Kiều Hàm cũng không nghĩ được nguyên nhân vì sao mình có thể trốn được một kiếp này. Dù Tiêu Cửu Từ có dự đoán là đoạt xá, cũng sẽ cho rằng trong khoảng thời gian khi hắn rời đi này đã xảy ra vấn đề. Cho nên dù có đoạt xá thì người kia cũng đã sống ở chỗ này được một thời gian, làm sao lại không biết phòng của mình đang ở rốt cuộc là phòng nào.
Vì vậy Kiều Hàm đã tự luyến khen ngợi trí thông minh của mình, cho rằng mình đã thành công lừa được nam chính đại nhân.
Nhưng khi ngồi xuống uống trà, Kiều Hàm lại có chút khẩn trương. Bởi vì lý do vừa rồi cũng không phải là do y bịa chuyện, y đã sớm có ý tưởng này rồi. Chẳng qua là chưa nghĩ ra thời điểm thích hợp để nói, bây giờ đành phải đâm lao thì phải theo lao rồi.
Kiều Hàm còn chưa kịp mở miệng, hệ thống tựa hồ cũng đã biết y rốt cuộc muốn nói về điều gì, sau đó bắt đầu không ngừng lên tiếng cảnh cáo y.
Tiêu Cửu Từ cũng đang chờ lời giải thích của Kiều Hàm, để giúp hắn xác định lại một chút về chuyện này. Rốt cuộc là có chuyện quan trọng và riêng tư đến cỡ nào, mới có thể làm cho lòng người trở nên rối loạn.
Tiêu Cửu Từ khí định thần nhàn rót trà đưa tới trước mặt Kiều Hàm: “Kiều công tử rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Kiều Hàm đang bị hệ thống làm phiền đến khó chịu nên y cũng đã cau mày, kết quả nhìn thấy một bàn tay thon dài đẩy chén trà đến.
Đó chính là tay của nam chính a a a, thon dài trắng nõn, trên đốt thứ hai của ngón trỏ còn có một nốt ruồi. Không hiểu sao lại mang đến cho y một cảm giác rất quy củ, rất cấm dục. Nhưng ở trong nguyên tác, ngón trỏ xinh đẹp này từng bị bẻ gãy rồi bị khâu lại, để lại một vết sẹo vô cùng xấu xí.
Mà thống khổ vì ngón tay bị bẻ gãy này là vì đã cứu một vị nữ tu, nhưng khi nữ tu kia tỉnh lại, phát hiện ra người đã cứu nàng ta lại chính là nam chính đang bị Tiên Minh truy nã. Nàng ta liền nhận định nam chính có dụng ý khác, thậm chí còn nghi ngờ nam chính cố ý bày trò, sau đó là vừa quay đầu liền phản bội nam chính.
Kiều Hàm chớp chớp mắt, trong lòng y cũng cảm thấy hơi đau đớn một chút, quyết đoán ngẩng mặt lên đối diện với Tiêu Cửu Từ, y nói: “Ta muốn bái nhập vào Thanh Vân Tông, ta muốn trở thành đệ tử của Thanh Vân Tông.”
Tiêu Cửu Từ sửng sốt, hắn thật sự không nghĩ tới Kiều Hàm sẽ nói ra yêu cầu như vậy. Chuyện này hoàn toàn là dư thừa a.
“Có phải ngươi để ý đến lời nói lúc nãy của Tố Vi sư muội không?”
Kiều Hàm sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, đúng là vừa nãy Giang Tố Vi đã nói với người ngoài rằng y không được tính là người của Thanh Vân Tông.
Tiêu Cửu Từ nghiêm túc giải thích: “Chúng ta là đạo lữ, sau khi bái đường thành thân thì ngươi sẽ được ghi tên vào danh sách của Thanh Vân Tông. Ngươi cũng có thể danh chính ngôn thuận mà sử dụng tài nguyên của Thanh Vân Tông để tu luyện. Cho dù bây giờ chúng ta còn chưa bái đường, nhưng cũng không khác biệt lắm, không phải là Mai trưởng lão còn muốn mời ngươi đến Phổ Hiền Phong sao? Cho nên ngươi không cần quá để ý...”
Thật sự là xấu hổ đến mức muốn cuộn ngón chân lại khi bị nam chính ở trước mặt nói cái gì mà đạo lữ rồi lại bái đường thành thân. Kiều Hàm nghĩ mình thật sự không thể nhẫn nại được, quá đáng ghét, y còn muốn nhân lúc trước khi đi đến điểm mấu chốt của cốt truyện thì sẽ tạo quan hệ tốt với nam chính, lấy được tín nhiệm tuyệt đối của nam chính. Đối với mối quan hệ của cả hai là đạo lữ như bây giờ, bất kể là có sống chung hòa hợp đến thế nào thì cũng sẽ cảm thấy rất khó xử. Vì vậy y phải giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.
“Bởi vì ta muốn giải trừ hôn khế.”
Kiều Hàm trực tiếp hô to lên một tiếng, làm Tiêu Cửu Tử cũng không khỏi giật mình: “Cái gì?”
“Vì sao ngươi lại kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ ngươi thích nam nhân sao? Ngươi thật sự muốn thành thân rồi song tu cùng một người nam nhân sao?” Kiều Hàm hỏi.
Tiêu Cửu Từ ngẩn người, chỉ thấy Kiều Hàm dùng một loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, y kích động nói: “Nếu không phải là vì song tu, vậy sao ngươi không đi tìm người mà mình thích chứ? Ngươi không muốn cùng người mình thích ở bên nhau sao?”
Nếu là những người khác, có lẽ bọn họ đều thèm muốn thể chất của La Yên Huyền Thể để nâng cao tu vi của mình. Nhưng y biết Tiêu Cửu Từ không phải loại người như vậy, cho nên y phải giúp nam chính mở ra cái khóa xiềng xích thứ nhất này.
Thực sự có rất ít người từng nói chuyện như vậy với hắn, dù Tiêu Cửu Từ đã bị Kiều Hàm làm cho kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút buồn cười, hắn nói: “Hôn ước này… Không phải là ngươi chủ động đến thay thế sao?”
Ngữ khí của Tiêu Cửu Từ cũng không mang theo sự giễu cợt hay là trách cứ gì cả, mà chỉ đơn giản nói ra một sự thật, lại làm Kiều Hàm nghẹn lại một chút.
Được rồi, trên thực tế thì không chỉ có nguyên thân đã thay thế đến, nghĩ kỹ lại thì thực ra tỷ tỷ Kiều Uyển của nguyên thân mới là nữ chính số một trong nguyên tác.
Vào thời điểm nam chính lâm vào hoàn cảnh gian nan nhất, sau khi Kiều Uyển trở về từ Vọng Nguyệt Đảo liền biết được chuyện gì đã xảy ra. Khi tình cờ gặp được nam chính, nàng ấy không những ra tay tương trợ cứu giúp mà còn thừa nhận mình cùng với nam chính có hôn ước, sau đó dùng thân phận vị hôn thê để âm thầm bảo vệ nam chính.
Nam chính vì không muốn liên lụy đến nàng ấy, nên mới một mực giữ khoảng cách, chì làm bằng hữu với nàng. Cho đến lúc đã hy sinh, Kiều Uyển vẫn thủ tiết vì hắn, vô cùng đại nghĩa. Trong Tu Chân giới, ai nấy đều hết mực ca ngợi phẩm hạnh này.
Trong suy nghĩ của Kiều Hàm, y chưa từng gặp mặt vị tỷ tỷ cũng chính là nữ chính này, nếu hôn ước không bị nguyên thân thay đổi, thì hai người này vốn dĩ là trời sinh một đôi. Nói không chừng sự xuất hiện của Kiều Uyển, sẽ làm con đường phải đi của nam chính trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Cho nên Kiều Hàm muốn dốc hết sức mình để cứu vãn tình hình.
Kiều Hàm cũng biết rõ là mình rất khó biện minh cho việc thay đổi hôn ước, nhưng y có thể ném nồi nha.
Kiều Hàm chớp mắt một cái, sau đó làm ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất: “Thật ra, là ta bị ép buộc.”
Tiêu Cửu Từ:?
“Ta hoàn toàn không thích nam nhân!”
Tiêu Cửu Từ:!
“Tất cả đều là lỗi của La Yên Huyền Thể.”
Tiêu Cửu Từ:...
“Chúng ta không làm đạo lữ có được không? Chúng ta đổi thành huynh đệ đi.”
Tiêu Cửu Tử: Quả nhiên đây là chuyện riêng tư quan trọng, còn có thể khiến cho tâm của người khác cũng trở nên rối loạn theo.