An Dương

Chương 4

Cũng không biết Tống Uyển Uyển đã nói gì mà lại khiến phụ hoàng cho phép nàng tiếp tục trở lại phủ Công chúa của ta.

“An Dương, người đưa nàng về phủ trước, chăm sóc cẩn thận.”

Ngay cả lời nói đều giống như đời trước.

Nhưng ta nhìn Chử Kỳ cúi đầu không dám liếc mắt xem Tống Uyển Uyển một cái, đột nhiên cong môi:

“Được thôi, vậy đều theo ta đi.”

Ta đưa hai người ra cung.

Khi đi đến Ngự Hoa Viên, tiếng vang ồn ào khiến ta dừng chân.

Phía trước vây quanh một đống cung nhân cung nữ, trong khoảng trống mơ hồ lộ ra hình ảnh một thiếu niên ngã trên mặt đất.

Chử Kỳ biết được đã xảy ra chuyện gì, mắt nhìn thẳng, dáng đi cũng thẳng.

Tống Uyển Uyển lại không nhịn được.

Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn Chử Kỳ.

Có lẽ là do câu nói "chăm sóc cẩn thận" của phụ hoàng đã thành kim bài miễn tử của nàng ta, nên Tống Uyển Uyển cắn môi nhìn ta, mắt lộ ra đồng tình.

Sau khi thấy ta không phản ứng gì, thế mà nàng lại dám vọt qua quát lớn đám cung nhân.

Lá gan đúng là lớn không ít.

Ta thấy động tác của Tống Uyển Uyển cũng không ngăn trở, nghiêng đầu nhìn về phía Chử Kỳ thì thấy hắn đang ngẩn người.

“Nàng thật đúng là một cô nương tốt bụng.”

Ta kéo kéo khóe miệng, tiếng nói mang ý cười: “Phụng Chi, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Nô chỉ cảm thấy ngu muội bất kham.”

(*ngu muội bất kham: vừa ngu dốt vừa vô tích sự)

Sắc mặt Chử Kỳ không thay đổi.

Ta giơ tay nắm cằm Chử Kỳ khiến cho hắn cúi người nhìn thẳng ta, cười khẽ:

“Nhưng sao bổn cung lại cảm thấy nàng tốt hơn ta nhỉ? Rốt cuộc bổn cung chỉ biết gϊếŧ người, lại sẽ không cứu người.”

“Nàng sao có thể so sánh được với điện hạ?”

Chử Kỳ nhíu mày, nhìn thẳng ta: “Không ai có thể so sánh với điện hạ.”

Đáy mắt thâm tình không giống giả bộ.

Ta cười lạnh.

Nghĩ thầm không hổ là người vẫn luôn am hiểu nhẫn nhục Chử Kỳ, thật đúng là sẽ giả vờ.

Đời trước hắn từng nói, tâm địa Tống Uyển Uyển thiện lương, một độc phụ như ta sao có thể sánh với?

(*độc phụ: người phụ nữ độc ác)



Thân thủ của Tống Uyển Uyển không tồi, ngay từ đầu còn chiếm thượng phong.

Nhưng đám người đã sống lâu trong cung này cũng không có ai hiền lành.

Không lâu sau liền ỷ vào đông người hơn khiến Tống Uyển Uyển vô cùng chật vật.

Sau khi thấy Tống Uyển Uyển bị người khác đánh, ta mới buông tay đang nhéo cằm Chử Kỳ, chán ghét dùng khăn lau tay.

Chử Kỳ chú ý tới, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch.

Ta lười nhác mở miệng: “Được rồi.”