Hai người đang quấn lấy nhau nghe thấy câu này đều giật mình, lúc quay đầu lại nhìn thấy có nhiều người như vậy thì càng sợ hãi hơn.
Cùng lúc đó tiếng đèn flash "tách tách tách tách" không ngừng nhấp nháy, ánh sáng trắng lóe lên nhanh chóng nhấp nháy, chiếu lên sắc mặt hai người đang đỏ ửng nhanh chóng trắng bệch.
Đến khi đối diện với ánh mắt của mẹ Từ, hai người đều luống cuống.
Từ Nghiêu hoảng hốt bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình.
Cha Từ cũng kịp phản ứng, đưa tay đẩy Từ Nghiêu ra, cũng rút bàn tay ra khỏi người hắn ta, thậm chí ngay cả quần áo của mình cũng không kịp sửa sang lại, quay đầu nhìn mẹ Từ giọng nói có chút run rẩy: "Trang Hoa, bà nghe tôi giải thích..."
Trang Hoa chính là mẹ Từ, đôi mắt bà ấy đỏ hoe nhìn chòng chọc hai người, cả người đều bởi vì phẫn nộ bắt đầu khẽ run lên: "Ông... Ông còn muốn giải thích cái gì? Chẳng lẽ ông định nói với tôi các người chỉ đang đùa giỡn hay gì?"
"Từ Hải, ông coi tôi là đồ ngu sao? Mắt tôi mù rồi sao?"
Cha Từ cũng chính là Từ Hải há miệng, khuôn mặt từ trắng chuyển sang đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ hết cả lên, ông ta dứt khoát nói sang chuyện khác, trừng mắt nhìn các phóng viên phía sau Trang Hoa: "Mấy người chụp cái gì mà chụp?! Không được chụp!"
Diệp Nhạc Dao chớp mắt:
[Ông ta sốt ruột rồi, ông ta sốt ruột rồi!]
Các phóng viên đương nhiên sẽ không nghe lời Từ Hải, nếu không phải bởi vì thời cơ bây giờ không thích hợp, bọn họ còn muốn giơ micro tiến lên phỏng vấn ấy chứ!
Anh trai caramen lại càng nhanh chóng bấm nút quay phim, tin tức lớn như vậy, nhất định phải quay lại toàn bộ! Tiêu đề drama ngày mai phải là của họ!
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Diệp Nhạc Dao quay đầu lại, thì thấy Từ Uẩn Tri và Từ Thần vội vàng chạy tới.
Từ Thần vừa bước vào đưa mắt nhìn thoáng qua Từ Hải và Từ Nghiêu, trông thấy sắc mặt của hai người đều khó coi, đầu óc mơ hồ nhìn Trang Hoa: "Mẹ, cha, anh. Mọi người có chuyện gì vậy?
Diệp Nhạc Dao liếc mắt nhìn Từ Thần cạn lời:
[Có chuyện gì vậy sao? Thì là "Anh cả" của cậu bây giờ thành cha cậu thôi, đần quá đi mất.]
Hoắc Yến vừa chạy tới suýt nữa không kìm được khóe môi.
Trên mặt cha Hoắc mẹ Hoắc cũng là vẻ nín cười.
Cha Từ bởi vì uống rượu được bỏ thêm thuốc, lúc này hiển nhiên đầu óc còn rất hỗn loạn. Nhìn khách khứa cuồn cuộn không ngớt chạy tới từ phía sau, mồ hôi trên trán ông ta càng ngày càng nhiều hơn.
Ngược lại Từ Nghiêu tỉnh táo lại trước ông ta, trực tiếp dứt khoát quỳ "phịch" một tiếng xuống trước mặt Trang Hoa.
"Mẹ, đều là lỗi của con, nhưng bây giờ không phải lúc so đo nhiều như vậy..."
[Còn gọi là mẹ?]
[Không đúng đâu nhỉ! Lúc này chẳng lẽ không nên đổi xưng hô gọi là vợ cả hả?]
Diệp Nhạc Dao líu lưỡi.
Diệp Nhạc Dao cực kỳ hiểu thấu đáo thứ bậc trong gia đình đấy nhé.
Tần Diệu đứng sau lưng Diệp Nhạc Dao, nhịn cười đến mức có chút khó khăn.
Trang Hoa rốt cuộc không nhịn được nữa, tát Từ Nghiêu một cái.
Một cái tát này dùng lực cực mạnh, Từ Nghiêu bị đánh lệch cả đầu, mặt lập tức sưng lên.
Hắn ta còn chưa nói gì, Từ Thần bên cạnh thấy thế nhưng lại tỏ ra nóng nảy trước, bước lên phía trước giữ chặt Trang Hoa, lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?!"
Ngay sau đó, Từ Uẩn Tri tiến lên, kéoTừ Thần ra.
Từ Thần bị anh ấy túm lấy hơi loạng choạng, suýt chút nữa là ngã sấp xuống, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi Từ Uẩn Tri làm gì đó, chợt nghe Từ Uẩn Tri trầm giọng nói: "Mẹ tới bắt tiểu tam, em ngăn cản làm gì?"
Lượng tin tức cực lớn ném tới chỉ trong một câu, thế cho nên Từ Thần trong chốc lát cũng không kịp phản ứng: "Gì, gì chứ?"
Diệp Nhạc Dao cũng rất kích động:
[Quả nhiên! Từ Uẩn Tri đã biết chuyện này, thế thì Trang Hoa cũng đã phát hiện từ lâu rồi.]
[Cho nên cho dù là bữa tiệc ngày hôm nay hay là phóng viên đi nhầm phòng, mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch sẵn!]
[Gậy ông đập lưng ông, bắt ba ba trong rọ, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn! Tuyệt vời!]
Cả nhà họ Hoắc nghe vậy liên tục gật gù.
Đúng đúng đúng, đúng vậy!
Cái khố của Giê - su (*) bị Từ Uẩn Tri không chút thương tiếc kéo ra, thấy vẻ mặt khác nhau của mọi người xung quanh, biểu cảm của Từ Hải nhất thời trở nên rất khó coi. Ông ta vốn là một người cực kỳ sĩ diện, lúc này trầm giọng xuống: "Uẩn Tri, con nói bậy bạ gì đó?! Còn không mau giải tán khách..."
(*) Dùng để chỉ tấm vải buộc quanh eo để che phần dưới cơ thể. Ẩn dụ dùng để che đậy sự xấu hổ.
"Bốp!"
Không đợi Từ Hải nói hết lời, Trang Hoa đã giơ bàn tay lên.
Từ Hải bị đánh đến có chút choáng váng, đôi mắt đỏ bừng nhìn Trang Hoa: "Bà..."
"Tôi cái gì mà tôi?" Lúc này Trang Hoa dường như đã dần lấy lại bình tĩnh, giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để mọi người có mặt nghe rõ: "Từ Hải, lúc ông nɠɵạı ŧìиɧ với Từ Nghiêu không thấy bẽ mặt đi, bây giờ mới biết cần thể diện rồi à? Biết phải giải tán mọi người nhỉ? Lúc ông với nó ở đây làm chuyện không thể để lộ ra ngoài chưa từng nghĩ tới chuyện này sao? Ông có nghĩ tới tôi không?"
Nhiều vị khách không biết sự thật vừa đến, nghe thấy câu nói với lượng thông tin cực lớn này, họ trợn tròn mắt.
Nɠɵạı ŧìиɧ?
Ai với ai cơ?
Từ Hải và Từ Nghiêu ư?!
Không phải bọn họ là cha con nuôi hay sao!!
Ánh mắt các khách khứa nhìn về phía Từ Hải và Từ Nghiêu ngay tức thì mang theo hóng hớt và khinh bỉ.
Không ngờ luôn đấy, trông Từ Nghiêu có vẻ là người hiền lành như thế, vậy mà lại cặp kè với cha nuôi?
Còn Từ Hải nữa... Ngay cả con nuôi cũng có thể xuống tay cho được, thật bỉ ổi! Không biết xấu hổ!
Từ Thần lại càng khϊếp sợ há to miệng.
Nɠɵạı ŧìиɧ gì?
Anh trai và cha mình ư?
Đùa à!?
Từ Thần lắc đầu, nhìn về phía Trang Hoa: "Mẹ, có phải mẹ lầm rồi không..."
"Có lầm hay không, mẹ hiểu rõ hơn em." Từ Uẩn Tri ngắt lời Từ Thần.
Từ Thần cảm giác cổ họng giống như bị người nào đó dùng bàn tay bóp chặt lại, thì thào nói: "Không thể nào, mẹ... anh cả không phải loại người này! Con tin tưởng bọn họ, chắc chắn là mẹ lầm rồi!"
Diệp Nhạc Dao thấy thế lắc đầu:
[Nếu mình mà là dì Trang, mình chắc chắn phải cho Từ Thần một cái tát, đây là nuôi ra thứ gì bực mình như thế chứ.]
"Bốp!"
Như thể là nghe được tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao, ngay sau đó bàn tay của Trang Hoa lập tức rơi vào mặt Từ Thần, giống như còn chưa đã nghiền, Trang Hoa lại tát má phải của cậu ta một cái nữa.
Diệp Nhạc Dao ngay tức thì cảm thấy sảng khoái: [Đúng đúng đúng, hai bên cân đối, người có chứng OCD (*) như mình cảm thấy thoải mái hẳn lên! Bơ phẹt!]
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế có tên gọi khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức và được viết tắt là OCD
Cả nhà họ Hoắc ở bên cạnh dồn dập cúi đầu xuống.
Không phải là bọn họ không muốn xem chuyện vui, mà là thật sự không nhịn được cười.
Nhìn khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Từ Thần.
Nói chứ, đúng thật là rất cân đối.
Thậm chí vô cùng buồn cười!