Bữa tiệc hôm nay sẽ tổ chức cả ngày, vì để có chỗ cho khách nghỉ ngơi, cho nên nhà họ Từ chuẩn bị cho mỗi khách một căn phòng nghỉ ở trên lầu.
Diệp Nhạc Dao: [Hả? Anh hai thay đồ cũng cần người đi chung hả?]
Khóe môi Hoắc Yến giật giật.
Anh ta tới để giải vây cho Diệp Nhạc Dao, cậu không nhìn ra được à?!
Cũng may Diệp Nhạc Dao có vẻ như cũng kịp phản ứng đây là một cơ hội tốt để chuồn đi, nhanh chóng bổ sung nói: "Vâng!"
Hoắc Yến thở phào nhẹ nhõm.
Tần Diệu lại đúng lúc này mở miệng nói: "Tôi cũng chuẩn bị lên trên nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đi chung đi!"
Có cơ hội ăn dưa ngay tại hiện trường tốt như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ không bỏ qua rồi.
Hoắc Yến nhìn anh một cái, cuối cùng cũng không nói gì, dẫn theo Diệp Nhạc Dao đi ở phía trước.
Ba người vừa mới bước vào thang máy, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Diệp Nhạc Dao quay đầu lại, nhìn thấy là cha Hoắc mẹ Hoắc.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Diệp Nhạc Dao, cha Hoắc hắng giọng một cái: "Cha và mẹ con hơi mệt, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi."
Diệp Nhạc Diêu gật đầu.
[Hiểu mà, người đến tuổi trung niên quả thật sẽ có những lúc lực bất tòng tâm (*).]
(*) Ý nghĩa năng lực, khả năng bó buộc ý muốn làm gì đó của con người. Mặc dù rất muốn thực hiện điều gì đó nhưng lại không thể làm được.
Cha Hoắc cắn răng.
Mẹ Hoắc đỡ trán.
Đồng thời hét lên trong lòng: Con thì hiểu cái gì?! Chẳng phải chúng ta đi theo con để ăn dưa đấy à?!
Nhân viên phục vụ một mực đợi bên cạnh thang máy bước lên hỏi: "Xin hỏi mấy vị cần đi tầng mấy?"
Cha Hoắc nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Yến.
Hoắc Yến liếc sang Diệp Nhạc Dao bên cạnh, im lặng một lát: "Tầng tám."
Sau đó Tần Diệu mở miệng: "Tầng sáu."
Nhân viên phục vụ quẹt thẻ xong ấn số tầng thang máy.
Theo một tiếng "Ting" vang lên, cửa thang máy mở ra, Tần Diệu đi đầu ra khỏi thang máy trước.
Đến tầng tám, cha Hoắc mẹ Hoắc cũng đi ra ngoài, Hoắc Yến theo sát phía sau.
Diệp Nhạc Dao vẫy tay với ba người: "Vậy anh hai tự đi thay đồ nhé. Cha Hoắc mẹ Hoắc hai người đi nghỉ ngơi đi, con đi trước."
Hoắc Yến nheo mắt: "Em đi đâu đó?"
Diệp Nhạc Dao:
[Đương nhiên là đi ăn dưa rồi!]
[Mình nhớ là Từ Nghiêu và cha Từ vừa bước vào đã xxoo ngay, sau đó chính là hiện trường bắt gian. Mình phải tới đó nhanh lên mới được, nếu không lát nữa đuổi theo không kịp mất!]
Trên mặt Diệp Nhạc Dao tùy tiện bịa chuyện lấy cớ: "Em thấy hơi đói bụng, xuống lầu ăn chút gì đó."
Hoắc Yến không tiện ngăn lại, chỉ có thể nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là mẹ Hoắc mở miệng hỏi trước: "Không phải ở tầng tám à?"
Hoắc Yến nói: "Diệp Nhạc Dao cũng không nói là tầng mấy."
Cha Hoắc sốt ruột: "Thế nhưng nó nói tới đó nhanh lên đó!"
Đúng rồi!
Dù sao thời gian cũng chẳng đợi ai bao giờ!
Diệp Nhạc Dao con/ em nói mau đi! Gấp muốn chết rồi!
Tần Diệu đang ở tầng sáu cũng có cùng suy nghĩ với bọn họ.
Rốt cuộc là ở tầng mấy, sao Diệp Nhạc Dao vẫn chưa nói?
Bên này, Diệp Nhạc Dao đang đi thang máy xuống tầng một.
Đầu tiên ánh mắt cậu quét mắt qua sảnh một lượt, sau đó cậu nhìn thấy một nhóm nhân viên truyền thông đang mang theo thiết bị, mắt cậu sáng lên, tiện tay chộp lấy một chiếc bánh cupcake ở quầy đồ ăn bên cạnh rồi vội vàng đuổi theo.
[Tốt quá tốt quá, xem ra chính là bọn họ, mình phải theo sát bọn họ!]
Người nhà họ Hoắc ở tầng tám:
"Tìm được chưa?"
"Vậy chính xác nó đang ở đâu?"
Vừa rồi Diệp Nhạc Dao đi thang máy ngừng ở tầng năm một lần, lại ngừng ở tầng ba một lần, cuối cùng mới dừng ở tầng một.
Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Yến, quả quyết: "Con lên tầng năm thử xem!"
Hoắc Yến oán giận trong lòng nhưng không dám không nghe theo, vội vàng ấn thang máy xuống lầu.
Thang máy "Ting" một tiếng mở ra, anh ta và Tần Diệu trong thang máy đối mặt nhìn nhau.
Hoắc Yến: "...Sao anh lại lên đây?"
Tần Diệu ho nhẹ một tiếng: "Anh chưa thay đồ sao?", lại nhìn sang bên cạnh: "Chú dì cũng ở đây, sao không thấy Nhạc Dao?"
Hoắc Yến tìm được cái cớ: "Tôi đang muốn đi tìm nó đây."
Tần Diệu gật đầu: "Vậy chúng ta đi chung đi!"
Hoắc Yến thầm nghĩ trong lòng, Tần Diệu tìm Diệp Nhạc Dao làm gì? Nhưng bây giờ anh ta còn có chuyện quan trọng hơn, cũng không truy hỏi, chỉ nói: "Được."
Cha Hoắc mẹ Hoắc do dự một chút, rồi ngoắc ngoắc tay về phía Hoắc Yến.
Mẹ Hoắc làm một động tác gọi điện thoại.
Hoắc Yến gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cửa thang máy vừa đóng lại, giọng Diệp Nhạc Dao lại vang lên.
[Ôi, cái bánh cupcake này ăn ngon quá, mình lấy ít rồi.]
Mắt Hoắc Yến sáng lên.
Bánh cupcake, ở tầng một!
Cha Hoắc mẹ Hoắc lập tức vào thang máy.
Tần Diệu ấn nút lầu một: "Tôi muốn xuống lầu ăn chút gì đó."
Tầm mắt Hoắc Yến rơi vào tầng năm vừa rồi mình ấn, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận vừa rối tốc độ ấn nút thang máy của mình quá nhanh!
Vừa đến tầng năm, Hoắc Yến gần như không chút do dự lao ra khỏi thang máy, sau đó chờ thang máy của Tần Diệu vừa đi, nhanh chóng ấn thang máy bên cạnh.
Ba nhóm người đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Diệp Nhạc Dao.
Thang máy đi xuống tầng một, Tần Diệu tinh mắt nhìn thấy góc áo Diệp Nhạc Dao ở góc hành lang tầng một, anh nhấc chân đuổi theo, vừa đi được vài bước thì bất chợt thấy được nhóm phóng viên ở phía trước.
Nhóm người đang nói chuyện và cười đùa.
"Đi nghỉ ngơi cái đã, lát nữa mới có thể phỏng vấn được."
"Bài phỏng vấn của anh chuẩn bị thế nào rồi?"
"Đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, yên tâm đi. Tôi đã chuẩn bị trước cả tuần, chỉ chờ phỏng vấn cậu Từ Nghiêu thôi..."
Cùng với một tiếng "Tích" cánh cửa trước mặt bọn họ được mở ra, tiếng thảo luận của các phóng viên đột ngột im bặt.
Hai giọng nói mập mờ trong nháy mắt vang vọng khắp hành lang.
"Đừng... đừng mà...lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài..."
"Không sao đâu, Tiểu Nghiêu, giúp cha một chút, nhanh thôi..."
Âm thanh mập mờ cố gắng kiềm nén hòa vào nhau, phóng viên phía trước bỗng nhiên dừng bước.
Người quay phim đi theo sau họ làm tròn bổn phận của mình giơ máy quay lên.
Diệp Nhạc từ xa xa tiến lên phía trước, xuyên qua đám người nhìn vào.
[Ồ wow- - quần áo lộn xộn, không khí cháy bỏng!]
Lại nhìn kỹ một lần nữa.
[A a a a a a a a a a a a a a a! Mình bị vấy bẩn rồi! Mau lấy tay của anh từ trong quần ông ta ra a a a---]
Tần Diệu phía sau Diệp Nhạc Dao: "..."
Màng nhĩ thật sự sắp vỡ luôn rồi!
Cha Hoắc mẹ Hoắc vừa mới chạy tới: !!!
Hoắc Yến vẫn đang chạy như điên về phía này: Chờ con với! Con cũng muốn nhìn!!
Mà người nhanh hơn Hoắc Yến một bước chính là mẹ Từ vội vàng chạy tới, bà ấy gạt đám người ra, khóe mắt muốn nứt ra nhìn hai người quần áo xốc xếch trong phòng, nước mắt sắp rơi xuống, nhưng vẫn cố nén vẻ sụp đổ, giận dữ gào lên: "Hai người đang làm gì đó!"