Bên ngoài có không ít người suy đoán có phải Diệp Nhạc Dao không được nhà họ Hoắc thích hay không, cho nên mới không để cho con nuôi lộ diện ở bên ngoài.
Nhà họ Tần và nhà họ Hoắc vẫn luôn hợp tác chặt chẽ với nhau, trước đây Tần Diệu đã từng cùng cha đến nhà họ Hoắc mấy lần.
Nhưng lần nào Diệp Nhạc Dao cũng xuất hiện chưa đầy hai phút thì cậu đã tìm cơ hội chuồn đi mất.
Lần gặp trước hình như là vào ba năm trước, lúc đó Diệp Nhạc Dao còn chưa trưởng thành, cho nên mấy ngày trước gặp lại Tần Diệu mới không nhận ra Diệp Nhạc Dao.
Bây giờ nhìn kỹ lại, càng nhìn Tần Diệu càng hài lòng.
Không giống với ngũ quan sắc nét của nhà họ Hoắc, khuôn mặt Diệp Nhạc Dao trong sáng và mềm mại hơn, đôi mắt hạnh lúc nào cũng sáng trong veo, lúc cười rộ lên lại càng đẹp, vô thức khiến cho tâm trạng người khác cảm thấy dễ chịu hơn.
Người như vậy nếu có thể ký hợp đồng với công ty anh...
Tần Diệu mở miệng: "Nhạc Dao, cậu có hứng thú tham gia một chương trình giải trí không?"
Diệp Nhạc Dao ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một ít chocolate: "Chương trình giải trí gì?"
[Ỏ, chẳng lẽ gần đây thời của mình tới rồi sao?]
[Mới vừa góp vốn ké một bộ phim siêu hot, chuẩn bị tiến vào giới giải trí thì lập tức có người đưa cho một chiếc gối rồi!]
Hoắc Yến nghe vậy cũng có hơi ngạc nhiên khi Tần Diệu chủ động mời, mở miệng nói: "Anh tôi đã cho người sắp xếp đội ngũ quản lý cho nó rồi."
Ý là không cần ký hợp đồng với công ty Tần Diệu đâu.
Tần Diệu lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, nhưng vẫn là lấy ra tài liệu chương trình giải trí mà anh đã chuẩn bị từ trước ra: "Một chương trình giải trí du lịch, dàn khách mời cố định đã được quyết định xong."
Diệp Nhạc Dao cúi đầu xuống vừa nhìn thấy là [Chúng ta đi du lịch thôi]
Trong lòng cậu hết hồn: [Là chương trình giải trí này hả?!]
Nụ cười trên khóe môi Tần Diệu càng sâu.
[Chúng ta đi du lịch thôi] là một chương trình giải trí được công ty của họ quảng bá vào nửa cuối năm, không chỉ đàm phán với truyền hình vệ tinh địa phương để phát sóng vào khung giờ vàng mà còn ký hợp đồng công chiếu với các nền tảng lớn, là dạng được chế tác lớn như [Mỹ nhân ốm yếu]
Diệp Nhạc Dao có ấn tượng, chương trình giải trí này giai đoạn đầu được tuyên truyền đúng chỗ, khiến cho sự kỳ vọng của khán giả rất cao.
Sau đó, chợt nghe Diệp Nhạc Dao hét lớn trong lòng: [Rút rút rút!]
Tần Diệu: "..."
Diệp Nhạc Dao ngẩng đẩu lên, ánh mắt phức tạp.
Vẻ đồng cảm trên mặt lại càng không che giấu.
[Năm nay là năm tuổi Tổng giám đốc Tần đúng không?]
[Tổng giám đốc Tần nên tìm một ngôi chùa để bái lạy đi thôi! Đầu tiên là vai nam chính số một chết non suýt nữa phá hỏng một bộ phim hay. Bây giờ lại là chương trình này... Chà, hot thì đúng là hot thật, nhưng là hot chê bai, toàn bộ thành viên đều mang tiếng xấu bị dân mạng tẩy chay.]
[Chà chà chà, vận may này, thật sự là tới chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu luôn mà.]
Tần Diệu: "..."
Dưới bàn, bàn tay Tần Diệu yên lặng siết chặt.
Diệp Nhạc Dao thở dài trong lòng rồi nói: "Thôi không cần đâu, cảm ơn Tổng giám đốc Tần."
Lời từ chối vô cùng rõ ràng.
Hoắc Yến vươn tay ra che khóe môi đang hơi nhếch lên của mình.
Ây da, tâm trạng đột nhiên trở nên vui sướиɠ hơn ~
Nhưng một cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng như vậy, sao Hoắc Yến lại bỏ qua được chứ?
Sau nụ cười ngắn ngủi kia, anh ta nhanh chóng bỏ tay xuống, giả vờ buồn bực hỏi Diệp Nhạc Dao: "Tại sao em không đi? Đây chính là cơ hội tốt đấy."
Diệp Nhạc Dao cũng tìm một cái cớ: "Chẳng phải anh cả đã chuẩn bị đoàn đội cho em rồi sao? Em nghe theo sự sắp xếp của anh cả."
[Dù sao đi nữa, mình chắc chắn sẽ không tham gia chương trình giải trí này.]
[Tuyên truyền nói là không có kịch bản, kết quả ngày ghi hình đầu tiên khách mời cố định đã bị lật xe (*), ngày phát sóng đầu tiên khách mời du lịch đã bị lật xe. Sau đó mỗi lần phát sóng từng nghệ sĩ đều bị lật xe, như thể dính phải loại bùa ngải nào đó, tất cả các thành viên không ai thoát nạn hết trơn!]
(*) sụp đổ hình tượng.
[Lan rộng khủng khϊếp! Mình sợ đến khi chương trình được phát sóng, mình sẽ là người duy nhất không bị làm hiệu ứng làm mờ Mosaic(*)!]
(*) Hiệu ứng những ô vuông chồng lên để che hình ảnh lại.
[Chương trình này còn tên gì mà [Chúng ta đi du lịch thôi], đổi tên thành [Mình và nhóm người bị làm mờ đi du lịch] thì có!!]
Khi nghe được câu cuối cùng, khóe môi Hoắc Yến đang mím lại gần như giật giật.
Không thể cười, tuyệt đối không thể cười.
Mà sắc mặt của Tần Diệu ở đối diện lại vô cùng xấu.
Vốn tưởng rằng chỉ có Du Bạch, nhưng không ngờ tới bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch từ sớm như vậy.
Tần Diệu gần như không kiểm soát được biểu cảm của mình khi nghĩ đến những tâm huyết của mình suýt nữa phó mặc cho dòng nước cuốn trôi.
Cùng lúc đó, anh cũng cảm thán giống hệt như Hoắc Yến.
Cũng may Hoắc Yến không nghe được tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao!
Ba người đều không thể hiện cảm xúc của mình tiếp tục nói chuyện phiếm, sau khi uống cà phê xong, ba người cũng giải tán.
Hôm nay Hoắc Yến cố ý xin đoàn làm một ngày để đi cùng với Diệp Nhạc Dao, sau khi bàn xong chuyện anh ta vẫn còn nửa ngày nghỉ, dứt khoát đi cùng với Diệp Nhạc Dao trở về nhà họ Hoắc.
Cha Hoắc mẹ Hoắc đều đang ngồi ở phòng khách, bên cạnh còn có một vài nhân viên của các thương hiệu xa xỉ đứng đó, trước mặt là một giá treo quần áo thật lớn, trên đó đều là các kiểu dáng mới theo mùa của các thương hiệu.
Nhìn thấy Diệp Nhạc Dao, mẹ Hoắc cười vẫy tay với cậu: "Tiểu Dao, con về thật đúng lúc, mau tới chọn một bộ lễ phục."
Diệp Nhạc Dao bước nhanh tới, khoác lấy cánh tay mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, sao đột nhiên lại chọn quần áo cho con?"
Mẹ Hoắc nói: "Chẳng phải con sắp vào giới giải trí sao? Dù sao cũng phải lấp đầy tủ quần áo chứ! Đúng lúc ngày mai mẹ và cha con phải dự một bữa tiệc, cũng phải chọn một bộ quần áo, thế nên đã yêu cầu bọn họn mang đến tất cả các sản phẩm mới."
Hoắc Yến đối với những chuyện này luôn luôn chẳng có hứng thú, hơn nữa bây giờ anh ta cũng là diễn viên đỉnh lưu trong giới, hầu hết quần áo anh ta mặc trong sự kiện đều là đại diện thương hiệu, hoặc là hi vọng thiết lập quan hệ hợp tác với anh ta, cho nên anh ta cũng không thèm nhìn đống quần áo, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Chân vừa bước lên cầu thang, chợt nghe Diệp Nhạc Dao hỏi mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, hai người đi dự tiệc nhà ai vậy?"
Diệp Nhạc Dao chỉ thuận miệng hỏi, cậu vẫn luôn không thích những buổi tiệc tụ tập này, lần nào có thể trốn được là trốn.
Hiếm khi thấy cậu hỏi, cha Hoắc lập tức giải thích nói: "Không phải ông Từ đã tìm được con trai ruột thất lạc ở bên ngoài hơn mười năm đó sao? Nhà bọn họ đã chuẩn bị một buổi tiệc chào mừng, mời chúng ta đến tham dự. Sao thế, con có hứng thú?"
Mẹ Hoắc nói: "Tôi nhớ hình như con trai của ông Từ là bạn học cùng cấp ba với Tiểu Dao. Tiểu Dao, con muốn đi à?"
Diệp Nhạc Dao nhớ đến Từ Thần, bĩu môi:
[Mình lại không ưa Từ Thần... Chờ chút... Tìm được con trai ruột? Ông Từ?]
[Sao cái kịch bản này lại có hơi quen quen?]
Bước chân Hoắc Yến dừng lại.
Cha Hoắc mẹ Hoắc cũng lên tinh thần.
Trong đầu Diệp Nhạc Dao đang điên cuồng nhớ lại cốt truyện, vài giây sau, cậu hét lên một tiếng:
[Trời đựu!]
[Kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ vậy trời?!]
Cha Hoắc mẹ Hoắc đồng thời nhìn cậu.
Có thể nào nói nhanh hơn chút không, đừng có úp úp mở mở!
[Té ra là... thiếu gia giả đã quyến rũ cha nuôi của mình và bị thiếu gia thật cùng với vợ ông ta và cả gia đình bắt gian trên giường, chính là anh cả nuôi của Từ Thần...]
Một câu nói ngắn ngủi này như sấm sét bên tai nhà họ Hoắc, đồng thời con ngươi của bọn họ chấn động.
Sao sao?
Con/ em nói ai với ai cơ?
[Hình như bắt gian sẽ xảy ra ở trong một bữa tiệc thì phải?]
[Lẽ nào trùng hợp như thế chứ, chính là ngày mai luôn này!]
Diệp Nhạc Dao có chút dao động.
[Mình có nên tới góp vui hay không đây...]
Hoắc Yến đã quay trở lại phòng khách, quay đầu nhìn những sản phẩm mới theo mùa trên móc. Cho dù thế nào thì chuyện vui này anh ta góp vui là chắc rồi.
Cha Hoắc mẹ Hoắc liếc nhau, đều thấy được vẻ mong đợi trong mắt đối phương.
Có ai nói... là không đúng đâu chứ?
---
Cả nhà sửa soạn háo hức đi ăn dưa nhà người ta :)))